(Rhycap) Phác Thảo Một Người
Chap 5 – Chỉ Cần Em Nói Thật
Nguyễn Quang Anh
💬 Không sao, chỉ cần em nói thật
Dòng tin nhắn ngắn ngủi, nhưng với Đức Duy, nó như ném vào tim cậu một viên sỏi nhỏ, gợn lên nhiều tầng suy nghĩ.
Cậu gác điện thoại lên ngực, mắt nhìn lên trần nhà mờ sáng bởi ánh đèn ngủ. Căn phòng tĩnh lặng đến mức tiếng kim đồng hồ cũng nghe như nện vào lòng ngực
Đức Duy thở hắt ra, cậu nhắn lại sau vài phút ngập ngừng:
Hoàng Đức Duy
💬 Thật ra… em không ghét anh
Phía bên kia, không thấy hồi âm ngay. Cậu đặt điện thoại xuống, vừa quay lưng lại thì tiếng ting vang lên.
Nguyễn Quang Anh
💬 Ừ, Anh biết.
Duy nhíu mày, cậu không nghĩ Quang Anh lại bình tĩnh như vậy.
Hoàng Đức Duy
💬 Biết rồi mà còn hỏi?
Nguyễn Quang Anh
💬 Vì anh muốn chính miệng em nói, không phải anh đoán
Hoàng Đức Duy
💬 Vậy giờ em nói rồi, thì sao?
Nguyễn Quang Anh
💬 Thì anh có thêm lý do để không bỏ cuộc
Duy cười nhạt, nhưng lòng lại nhói lên
Cậu tự hỏi: liệu một người từng bỏ đi dễ dàng, có thể quay lại và thật lòng như thế không? Nhưng ánh mắt ban chiều ấy, và cả giọng nói dịu dàng qua điện thoại đều không giống dối trá.
Cậu ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường, cầm điện thoại lên.
Hoàng Đức Duy
💬 Em không chắc mình đủ mạnh để thử lại một lần nữa đâu.
Nguyễn Quang Anh
💬 Anh không cần em thử, anh sẽ đi từng bước, đến khi nào em không cần phải cố gắng nữa
Duy lặng người, có một lần, anh cũng từng nói với cậu câu tương tự, nhưng lần đó, là trước khi rời đi
Cậu không trả lời ngay. Bên ngoài cửa kính, ánh đèn thành phố rực lên như hàng ngàn vì sao giả tạo – đẹp, nhưng xa vời.
Cùng lúc đó, tại một căn hộ khác.
Quang Anh đặt điện thoại xuống bàn, đôi mắt vẫn nhìn màn hình chờ phản hồi. Bên cạnh là ly cà phê nguội lạnh, và một xấp tài liệu anh chưa đọc qua dù là bản kế hoạch quan trọng.
Minh Hiếu ngồi ở ghế sô pha gần đó, vừa xem báo cáo vừa liếc nhìn Quang Anh
Trần Minh Hiếu
Mày nói chuyện với Đức Duy hả? // nhìn anh //
Nguyễn Quang Anh
Ừ. Duy bắt đầu trả lời tin nhắn // gật đầu, không giấu giếm //
Trần Đăng Dương
Cẩn thận bị ăn block tiếp // vừa bước ra từ phòng bếp, đưa tay cầm ly cà phê //
Nguyễn Quang Anh
Tao không lo, Duy giờ khác rồi. Nhưng tao cũng khác rồi
Trần Minh Hiếu
Hy vọng lần này mày giữ lời, Duy không chịu nổi lần thứ hai đâu
Nguyễn Quang Anh
Tao biết // mắt nhìn chằm chằm vào màn hình //
Về phía Đức Duy, cậu vừa định tắt máy thì có tin nhắn tới
Nguyễn Quang Anh
💬 Ngày mai em rảnh không?
Nguyễn Quang Anh
💬 Muốn đưa em đi ăn, chỉ là ăn thôi
Hoàng Đức Duy
💬 Em không muốn người ta chụp hình, đồn đoán
Nguyễn Quang Anh
💬 Anh có xe riêng, nhà riêng, cả nhà hàng riêng. Muốn yên tĩnh, dễ mà
Hoàng Đức Duy
💬 …Em sẽ suy nghĩ
Nguyễn Quang Anh
💬 Anh chờ em
Ba chữ ấy, lần này không phải là “Anh đợi em.” Nó không ép, không buộc, chỉ là một lời hứa lặng lẽ – nếu em quay lại nhìn, anh vẫn ở đó
Sáng hôm sau, Pháp Kiều vừa ngáp vừa bước vào phòng làm việc, thấy Duy đã ngồi trước máy vẽ từ sớm.
Pháp kiều
Ê, mày uống lộn thuốc hả? Hôm qua còn buồn, nay dậy từ sáu giờ? // nhìn em bằng ánh mắt nghi ngờ //
Hoàng Đức Duy
Không ngủ được // không quay lại, chỉ nói nhỏ //
Pháp kiều
Lại vì ‘ổng’ hả? // nhìn em, cười nhẹ //
Hoàng Đức Duy
Ổng nói là… chỉ cần em nói thật // lặng im vài giây rồi thở dài //
Pháp kiều
Vậy mày tính sao? // ngưng cà khịa, đặt tay lên vai Duy //
Hoàng Đức Duy
Chưa biết, nhưng… tao không muốn trốn nữa // nhìn bản thiết kế rồi đáp khẽ //
Quang Anh ngồi bên cửa sổ tầng 32, nhìn ánh đèn thành phố đang dần tắt. Trong tay anh là chiếc điện thoại có tên “Duy” được ghim lên đầu tin nhắn
Anh không nhắn thêm nữa, chỉ nhìn
Vì có những tình cảm… nếu vội, sẽ lại đánh mất
Comments