Tham Vọng?(Duonghung)(DomicmasterD)
Chương 1
Dưới ánh đèn sân khấu vàng nhạt, bản “Fur Elise” của Beethoven vang lên trong không khí sang trọng, cổ kính của nhà hát lớn. Giữa khán phòng ngập tiếng thì thầm và hơi thở nín lặng, ánh sáng tập trung dần vào sân khấu nơi bốn nghệ sĩ trẻ đang trình diễn.
Ở trung tâm, Quang Hùng ngồi trước cây đàn piano, dáng người thẳng tắp, ngón tay lướt trên phím đàn một cách điềm tĩnh và chuẩn xác. Âm thanh vang lên lạnh lùng, trầm ổn, như chôn giấu những tầng cảm xúc sâu kín.
Bên trái, Thành An với cây violin áp sát vai, mái tóc nâu rung nhẹ theo từng cú kéo dây. Âm nhạc của cậu dịu dàng, đầy cảm xúc, như đang kể lại một câu chuyện bằng gió.
Phía phải sân khấu, Đức Duy lặng lẽ bên cây đàn harp. Những ngón tay mềm mại gảy nhẹ lên dây đàn, tạo nên âm thanh thanh thoát, mơ hồ như sương mai. Cậu ngồi yên, tĩnh lặng như một dòng suối ngầm.
Nổi bật phía trước là nữ ca sĩ chính trong bộ váy đỏ sẫm, mái tóc xoã nhẹ, giọng hát cao vút nhưng có lẽ hơi run. Họ là phần đệm cho tiết mục của cô, được dàn dựng bài bản.
Ba chàng đứng đó, không lời thoại, không ánh nhìn trao đổi, chỉ có sự đồng điệu vô hình giữa tiếng đàn, tiếng dây và tiếng tâm hồn. Và dù mọi ánh nhìn đều hướng về giọng hát chính, ở một góc khán phòng, có vài ánh mắt đang lặng lẽ dõi theo… không phải vì cô, mà vì ba người đứng sau.
Rồi, từ các hàng ghế phía sau, vài tiếng thì thầm bắt đầu vang lên.
???
Ba người chơi nhạc đệm lần này... cô thấy không? Lạ mặt mà nổi bật thật.
???
Thằng nhóc chơi piano… trông lạnh như băng mà chơi hay đến mức nổi da gà.
???
Còn người kéo violin, gương mặt biểu cảm quá — đúng kiểu cảm nhạc bằng cả trái tim.
???
Cây harp thì thanh thoát như nước chảy, nhìn thôi đã thấy dịu người... Mà mấy người này là sinh viên nhạc viện à?
???
Các cậu ta được ví như phụng hoàng của những màn đêm âm nhạc đó, không phải thường đâu.
???
Chỉ thường xuất hiện ở những buổi hoà nhạc lớn thôi.
???
Còn cô ca sĩ chính thì sao? Tôi thấy cô ta làm lệch nhịp nhiều chỗ, rõ ràng chưa đủ chuyên môn.
???
Đúng, cô ta chỉ là điểm nhấn về hình ảnh thôi, chứ không phải linh hồn của bản nhạc.
???
Có lẽ cô ta nổi tiếng nhờ được đút lót chứ không phải nhờ bằng thực lực.
Ngay lúc đó, giọng nói trầm thấp, sắc như dao cắt xuyên qua không khí
Đăng Dương quay đầu qua. Anh ngồi ở ghế kế bên, bắt chéo chân, ánh mắt thản nhiên như thể lời vừa rồi là mệnh lệnh tuyệt đối.
Bên cạnh anh, Minh Hiếu cười nhạt, ngón tay gõ nhịp trên tay vịn ghế.
Còn Quang Anh liếc nhẹ về phía đám đông với ánh nhìn khiến người ta buốt gáy.
Cô ca sĩ đang đứng trên sân khấu kia — vẻ ngoài kiêu kỳ, giọng hát chưa tới — chính là tình nhân của cả ba người đàn ông đó.
Mối quan hệ không ai dám nói rõ, nhưng những ai trong giới đều biết: bước tiến của cô ta, từng sân khấu, từng bài báo, từng cú bật lên trong giới nghệ thuật... đều mang bóng dáng quyền lực của ba hắn.
Ngay sau buổi diễn, khi tiếng vỗ tay vẫn còn vương lại trong không gian, cánh cửa quyền lực đã âm thầm đóng lại.
Trong một phòng VIP kín đáo ở tầng trên, ánh đèn vàng nhạt đổ xuống khuôn mặt ba người đàn ông. Không khí nặng nề như thể mỗi người trong họ đều đang gặm nhấm một nỗi bực dọc vô hình.
Trần Minh Hiếu
Không ngờ... ba nhóc đó lại kéo hết sự chú ý chỉ bằng vài bản phối phụ.
Quang Anh rút điện thoại, lướt nhanh vài dòng.
Nguyễn Quang Anh
Tao đã gửi thông tin đến mấy nhà hát lớn rồi. Ai dám mời ba người đó... thì cứ chuẩn bị tinh thần rút khỏi giới biểu diễn đi.
Đăng Dương không nói gì, chỉ nhấc ly rượu vang lên, ánh mắt tối lại. Anh không ưa những kẻ làm “phụng hoàng của họ” bị lu mờ — nhất là bởi những gương mặt xa lạ, không tên tuổi.
Ngay trong đêm, một lệnh ngầm được truyền đi: bất kỳ nhà hát nào mời Quang Hùng, Thành An hoặc Đức Duy... đều sẽ bị “xóa tên” khỏi bản đồ nghệ thuật. Một cảnh cáo không cần lời, bởi giới này hiểu rõ thế lực của ba người kia lớn đến mức nào.
Lý do họ ghét? Có lẽ chẳng ai ngoài chính họ hiểu rõ. Là vì cảm giác đe dọa mơ hồ?
Hay chỉ đơn giản... là vì lần đầu tiên, họ thấy tình nhân của mình thật nhỏ bé khi đứng cạnh ba kẻ xa lạ ấy?
Cánh cửa hậu trường khép lại phía sau lưng, Quang Hùng bước ra.
Đèn đường phản chiếu lấp loáng trong mắt cậu — không giận, không oán — chỉ trống rỗng đến nghẹt thở.
Đằng xa, chiếc Changan Uni-K màu xám bạc đỗ lặng lẽ bên lề đường, lưng xe phủ đầy nước mưa đang trôi thành dòng. Cậu mở khóa từ xa, tiếng “tách” khẽ vang lên giữa âm thanh ồn ào của cơn giông đêm.
Bên trong cabin yên tĩnh, tiếng thở nhẹ, và đôi mắt lạnh đến vô cảm — như thể một ngọn lửa vừa âm ỉ nhóm lên trong giông bão.
Lê Quang Hùng
Phiền ông đưa tôi về nhà chính.
Đôi mắt trong gương chiếu hậu khẽ động — kính trọng, dè chừng và có chút khó hiểu. Nhưng lệnh là lệnh.
Comments