Chương 2: Sự hiện diện thầm lặng

_____
Em bắt đầu xuất hiện ở những nơi mà trước kia em không có lý do để đến.
Quán cà phê anh hay ngồi đọc sách mỗi sáng thứ Ba. Thư viện khu D nơi anh thường hẹn sinh viên gặp riêng. Sảnh khoa Y – nơi cô hay đợi anh tan giảng. Em không làm gì cả. Chỉ nhìn, chỉ ghi nhớ, chỉ để bản thân hiện diện như một chiếc bóng vô hình trong thế giới của anh.
Nhưng từng ngày trôi qua, chiếc bóng đó dần có hình, có tiếng, và bắt đầu có… mục đích.
---
Em tạo một tài khoản Fb phụ. Dưới một cái tên nữ khác, kèm ảnh đại diện mượn từ một người mẫu ít ai biết. Em không có kỹ năng công nghệ, nhưng em có thời gian, và lòng kiên nhẫn của một kẻ yêu đến điên cuồng.
Em bắt đầu theo dõi Mai Chi.
Từng bài viết cô đăng, từng bình luận cô trả lời. Em đọc hết. Em lưu lại ảnh. Em phác thảo trong đầu một bản đồ nhỏ – thói quen, bạn bè, chỗ ở, giờ giấc. Em không hiểu vì sao mình làm thế. Em chỉ biết, càng hiểu cô bao nhiêu, em càng tin rằng… cô không xứng đáng có anh.
Và rồi, cơ hội đầu tiên đến.
---
Một hôm, trong lúc vô tình em nhìn thấy cô đi vào một hiệu thuốc. Mười lăm phút sau cô bước ra, trên tay cầm một túi nhỏ. Trong giây lát, ánh mắt cô lướt qua em. Em quay đi, nhưng không đủ nhanh.
Tối đó, em nhắn tin cho cô từ tài khoản ảo:
Nguyễn Ngọc Hân
Nguyễn Ngọc Hân
💬Dù chị có đẹp đến mấy, có tài giỏi đến mấy… thì cũng chưa chắc giữ được anh ấy mãi mãi đâu.
Nguyễn Ngọc Hân
Nguyễn Ngọc Hân
Có người khác đang yêu anh ấy – một tình yêu mãnh liệt hơn chị tưởng đấy.
Em không gửi tên, không có hình, chỉ là một lời cảnh báo mơ hồ. Nhưng em biết, em đã gieo vào lòng cô một hạt mầm nghi ngờ. Dù chỉ là chút ít.
Và chính chút ít ấy… là đủ với em rồi.
---
Ngày hôm sau, anh vào lớp trễ mười phút. Gương mặt mệt mỏi, ánh mắt như có chút xa xăm. Lúc giảng bài, anh nói lạc đề, rồi dừng lại
Hoàng Quốc Khánh
Hoàng Quốc Khánh
Xin lỗi cả lớp, hôm nay tôi hơi mất tập trung.
Em nhìn anh, và tim em co thắt. Có lẽ... họ đã cãi nhau? Có lẽ, chỉ có một tin nhắn nặc danh nhỏ bé thôi, cũng đủ khiến tình yêu của họ bắt đầu có vết nứt?
Trong khi cả lớp cười nhẹ rồi tiếp tục nghe giảng, chỉ có em ngồi đó – im lặng và hả hê.
---
Nhưng em vẫn chưa dừng lại.
Em bắt đầu dựng lên những trùng hợp. Vài lần “vô tình” gặp cô ở bãi xe. Một lần khác là trong siêu thị, khi cô chọn nước hoa.
Nguyễn Ngọc Hân
Nguyễn Ngọc Hân
//Lại gần, cười// Chai đó hợp với người cá tính lạnh lùng như chị. Nhưng với người đàn ông đa cảm… em nghĩ mùi khác sẽ dễ chịu hơn.
Đặng Mai Chi
Đặng Mai Chi
//Hơi ngạc nhiên, cau mày.// Em quen tôi sao?
Nguyễn Ngọc Hân
Nguyễn Ngọc Hân
//Cười nhạt.// Không. Nhưng em biết chị.
Em quay lưng đi, để lại phía sau sự bối rối và một dấu hỏi. Dù cô không nhớ nổi mặt em ở đâu, nhưng em chắc chắn: từ giờ, cô sẽ luôn cảnh giác với mọi sự xuất hiện của em.
---
Tình yêu của em dần biến thành một nỗi ám ảnh.
Em biết mật khẩu cũ của anh nhờ quan sát anh đăng nhập máy tính ở lớp. Em vào được tài khoản mạng xã hội cũ anh đã không còn dùng. Trong đó, em đọc được những dòng anh từng viết cho cô, những lời yêu, những lần chia tay – quay lại – tha thứ. Em đọc và em… ghen.
Ghen đến nghẹt thở.
Em bắt đầu ghi lại vào nhật ký:
“Cô ấy là người anh từng chọn. Em sẽ là người anh KHÔNG THỂ TRÁNH.”
---
Một ngày nọ, khi lớp tan, em nán lại như thường lệ. Em hỏi thêm về bài, về một số khái niệm trong sách. Anh không tỏ vẻ khó chịu, thậm chí còn nói
Hoàng Quốc Khánh
Hoàng Quốc Khánh
Em luôn đặt câu hỏi đúng lúc. Thầy rất quý những sinh viên như em.
Nguyễn Ngọc Hân
Nguyễn Ngọc Hân
//Mỉm cười// Thật ra, em thích lắng nghe anh giảng. Mỗi lần nghe, em lại học thêm được nhiều điều… ngoài sách vở.
Anh hơi khựng lại, nhìn em. Trong giây lát, ánh mắt anh chùng xuống. Anh lịch sự mỉm cười rồi thu dọn giáo án.
Hoàng Quốc Khánh
Hoàng Quốc Khánh
Cảm ơn em. Nhưng em cũng nên giữ khoảng cách vừa phải với thầy cô, để tránh hiểu lầm nhé.
Tim em như bị ai bóp nghẹt. Nhưng em không lùi bước.
Nguyễn Ngọc Hân
Nguyễn Ngọc Hân
//cúi đầu// Dạ. Em hiểu.
Nguyễn Ngọc Hân
Nguyễn Ngọc Hân
*Hiểu. Nhưng không chấp nhận.*
---
Tối đó, em đi bộ về qua con đường có hàng cây dọc công viên. Em nghĩ về anh, về cô, về những giới hạn em đang bước qua.
Có ai từng nói, yêu một người không sai – nhưng để tình yêu điều khiển mình đến mức làm tổn thương người khác… thì đó là Chọn Sai Cách Yêu.
Nhưng em không quan tâm nữa.
Vì với em, thế giới chưa từng công bằng.
Với em, yêu mà không giành được… thì chỉ là một trò đùa đau đớn.
Và nếu tình yêu là trò chơi, thì em – thà làm kẻ thua cuộc điên loạn… còn hơn làm người ngoài cuộc mãi mãi.
_____
T/G
T/G
//Hành động// *suy nghĩ*

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play