[DROP] Cuộc Đời Của Một Nhân Vật Phản Diện
Chương 3: Khi yêu trở thành cái cớ
Người ta bảo yêu đơn phương là một loại tổn thương câm lặng. Nhưng em thì khác – em để nó hét lên bằng hành động.
Lần đầu tiên em thực sự nói dối vì anh – là khi em tình cờ nghe được Mai Chi nhận điện thoại trong thư viện. Giọng cô nhỏ nhưng gấp gáp, vừa bước ra khỏi phòng học đã phải nghe một cuộc gọi khẩn cấp từ bệnh viện – có vẻ liên quan đến một bệnh nhi nguy kịch. Cô vội vã rời đi, để lại trên bàn chiếc điện thoại và túi đồ cá nhân.
Em nhìn quanh. Không có ai chú ý. Tay em run lên – nhưng em không rút lại.
Em lặng lẽ mở điện thoại, màn hình chưa khóa. Trong một phút điên rồ, em mở khung chat với anh, gõ vào đó một dòng:
Nguyễn Ngọc Hân
💬Em thấy khó chịu mỗi khi nghĩ đến chuyện anh còn qua lại với người cũ. Nếu anh yêu em, anh phải dứt khoát.
Rồi em để điện thoại lại đúng chỗ cũ.
Vài ngày sau, trong lớp, anh ngồi thừ người. Ánh mắt không còn dịu dàng. Anh bắt đầu giảng bài một cách lạnh nhạt, cộc cằn
Sinh viên
//Viên thì thầm bảo nhau// Có chuyện gì mà thầy Khánh nay cọc cằn vậy?…
Em biết – lời nói dối đầu tiên đã nhen nhóm một đốm lửa.
Buổi chiều hôm đó, em tình cờ gặp anh trước cổng thư viện.
Nguyễn Ngọc Hân
Em… Thầy có chuyện gì không? Trông thầy không được ổn.
Hoàng Quốc Khánh
//Gật đầu, khẽ thở dài// Ừ. Chuyện riêng thôi. Em đừng để tâm.
Nguyễn Ngọc Hân
//Ngẩng lên, ngập ngừng// Nếu là chuyện tình cảm… đôi khi, em nghĩ… không phải cứ yêu lâu là sẽ yêu đúng.
Anh quay sang nhìn em. Ánh mắt phức tạp, như có điều gì vừa chạm nhẹ vào một vết thương. Nhưng anh chỉ cười nhẹ, bước đi.
Trong đầu em vang lên một tiếng thì thầm độc địa:
Nguyễn Ngọc Hân
*Cô ta đang mất dần anh. Còn em – đang tiến gần hơn.*
Yêu một người không yêu mình giống như ôm lấy lửa. Dù biết bỏng, vẫn không chịu buông.
Em bắt đầu nghĩ về những thứ lớn hơn – mạnh tay hơn. Một tin đồn? Một cuộc gọi nặc danh? Một bức ảnh dàn dựng?
Càng nghĩ, em càng thấy thuyết phục bản thân
Nguyễn Ngọc Hân
*Em không phá hoại. Em chỉ Đòi Lại Thứ Đáng Ra Phải Là Của Em.*
Một tuần sau, em dùng tài khoản ẩn danh gửi cho Mai Chi một bức ảnh. Trong ảnh là một cô gái – mặt không rõ – đang đứng gần anh trong một quán cà phê. Em đã dàn cảnh, nhờ bạn em chụp trộm khi anh đang nói chuyện với một nữ sinh khác trong khoa.
Cùng với bức ảnh, em nhắn:
Nguyễn Ngọc Hân
💬Chị tin là mình hiểu rõ anh ấy. Nhưng tình yêu đâu phải lúc nào cũng trung thực.
Hôm sau, cô không đến lớp. Anh thì lặng lẽ hơn bao giờ hết.
Em ngồi ở bàn, tim đập mạnh, trong lòng là một cơn bão mâu thuẫn. Niềm vui chiến thắng không giống như em tưởng – nó không ngọt ngào, mà trống rỗng và buốt lạnh.
Dù có phá được tình yêu của người khác, em vẫn chẳng có được tình yêu của anh.
Tối hôm ấy, em viết vào nhật ký:
Nguyễn Ngọc Hân
✍🏻
Em không còn là em của ngày xưa nữa. Tình yêu đã biến em thành ai đó em không nhận ra. Nhưng lùi lại thì đau… tiến lên cũng đau… Em chỉ biết mình không thể dừng lại.
Một lần khác, em tình cờ bắt gặp Mai Chi trong nhà vệ sinh nữ. Cô đang đứng soi gương, trông phờ phạc hơn trước.
Nguyễn Ngọc Hân
//đứng sau cô, lạnh lùng lên tiếng// Nếu chị mệt mỏi quá, có lẽ nên để anh ấy tự lựa chọn. Đừng níu nữa.
Đặng Mai Chi
//Quay lại, cau mày// Em là ai?
Nguyễn Ngọc Hân
Người hiểu anh ấy… hơn chị tưởng.
Cô không trả lời. Nhưng ánh mắt cô khi nhìn em – là lần đầu tiên mang theo nỗi lo sợ.
Và trong em, sự thỏa mãn cứ dâng lên, như một cơn nghiện độc hại.
Yêu mù quáng không phải là ngu ngốc. Mà là khi em sẵn sàng đánh đổi tất cả – cả đạo đức, lương tâm – để được gần người đó dù chỉ một bước.
Comments