Khi Nắng Vẫn Còn Trên Sân Trường
Tập 1: Nếu Không Phải Ngay Từ Đầu
[Sân trường THPT X – buổi sáng đầu năm lớp 10]
Tường Vi
(vẫy tay lia lịa) Nhiên! Ở đây! Nhanh lên không là ngồi ghế đầu đấy!
An Nhiên
(chạy lại, thở dốc) Mình tưởng Vi không thèm vào lớp chọn chứ?
Tường Vi
Thì tính không thi, nhưng mẹ mình bảo “con học ngu cũng phải vô cho đủ chỉ tiêu trường!”. Ghê chưa?
An Nhiên
(cười) Ít ra cậu còn được mắng có lý do…
Hai đứa lách vào lớp, kiếm được một bàn ở cuối. An Nhiên vừa ngồi xuống thì một bạn nam bước vào – cao, da trắng, áo sơ mi thẳng nếp, đeo kính mỏng, tóc đen gọn gàng. Không quá nổi bật, nhưng có nét gì đó khiến cô không rời mắt.
Tường Vi
(thì thầm) Này, cậu kia là Quang Duy đó. Học sinh giỏi nổi tiếng từ hồi cấp hai, mình từng đọc tên trong bảng vàng.
Tường Vi
Quang Duy. Mình đoán là kiểu con trai học giỏi, lạnh lùng, chỉ thích sách vở.
An Nhiên
(liếc nhìn cậu ấy ngồi xuống bàn trên) Trông cũng bình thường thôi mà.
Tường Vi
(nheo mắt) “Bình thường” mà cậu nhìn hơi lâu đấy, bạn hiền.
An Nhiên
Mình tò mò thôi...
Tường Vi
Tò mò rồi thành thích, thích rồi thành dính. Tự biết đường lui nha.
[Giờ ra chơi – cùng ngày]
An Nhiên loay hoay gỡ vở Toán trong cặp thì cả đống giấy tờ rơi xuống đất. Cô cúi xuống, lúng túng gom lại thì một bàn tay khác đã chạm vào xấp giấy trước cô.
Quang Duy
Cẩn thận. Rơi rồi này.
An Nhiên
(hơi lúng túng) Cảm… cảm ơn.
Cậu liếc qua trang vở rồi nói:
Quang Duy
Cậu làm bài số 3 sai góc rồi.
Cậu ngồi xuống, lấy bút vẽ một đường chéo rõ ràng rồi khoanh điểm giao.
Quang Duy
Giờ nối hai điểm này. Là ra.
An Nhiên
(ngạc nhiên) Ồ… ra vậy… Cậu học ở đâu trước đây?
Quang Duy
THCS Dương Minh. Còn cậu?
An Nhiên
Trung Văn. Mình là An Nhiên.
Quang Duy
(gật đầu) Biết rồi. Tên cậu viết to quá trời trên bìa vở.
An Nhiên
(mặt hơi đỏ) Như vậy dễ nhận diện
Tường Vi
(từ đâu chui ra) Hợp lý thiệt! Hợp tới mức ngồi nói chuyện riêng không mời mình vô!
An Nhiên
Cậu đi đâu nãy giờ vậy?
Tường Vi
(nhướng mày) Đi kiếm nước uống mà được bonus cảnh hai bạn trẻ tình cờ kết bạn giữa giảng đường.
Quang Duy
Mình chỉ chỉ bài thôi.
Tường Vi
Vậy mà mặt Nhiên đỏ như cà chua kìa.
Quang Duy
(đứng dậy) Cứ hỏi nếu chưa hiểu. Mình không ngại.
An Nhiên
Ừm… cảm ơn cậu nhé.
An Nhiên ngồi lại chỗ, lòng vẫn còn lưng lưng.
Tường Vi
(thì thầm)Được bắt chuyện ngay ngày đầu tiên luôn ha?
An Nhiên không đáp. Nhưng trong cô, điều gì đó thật nhẹ vừa chớm bắt đầu.
Cổng trường đông nghịt người. An Nhiên và Tường Vi đứng nép bên cây phượng.
Tường Vi
Cậu để ý cậu ấy rồi đúng không?
Tường Vi
Đừng giả ngơ. Quang Duy chứ ai.
An Nhiên
(im lặng một lúc) Mình cũng không rõ. Có thể là vì lúc nãy cậu ấy nhìn mình không như những người khác.
An Nhiên
Không tò mò, không khinh thường, không cười mỉa… mà giống như… đang lắng nghe thật sự.
Tường Vi
(nhẹ giọng) Nếu vậy… chắc bắt đầu để ý rồi đấy.
[Vài ngày sau – trong lớp]
Đức Anh
(ngồi bàn trên quay xuống) Ê Duy, chiều nay đi đá bóng không?
Quang Duy
Không chắc. Còn làm mấy bài nâng cao.
Tường Vi
(ghé tai An Nhiên) Mình nghĩ cậu nên kết bạn với Đức Anh trước, dễ dẫn đến Quang Duy.
Tường Vi
(cười gian) Bày binh bố trận. Chiến dịch “cưa crush từ lớp 10” chính thức bắt đầu.
Comments