[7dnight×Saabirose] Hôn Anh, Nắng Cũng Tan
Chương 3: Chạm Nhẹ Tim Em
Một tuần trôi qua kể từ hôm mưa đầu mùa ấy. Trần Thùy Dương vẫn chưa thể quên cảm giác khi được Ngô Tuấn Đạt cầm tay dưới tán dù, từng bước từng bước đi bên cạnh nhau, hơi ấm truyền từ lòng bàn tay cậu khiến trái tim cô rối loạn.
Cô không nói ra, nhưng trong ánh mắt mỗi lần nhìn cậu đã mang theo một lớp dịu dàng đặc biệt. Và Đạt… cũng không còn là chàng trai luôn im lặng, luôn lạnh nhạt như ngày đầu cô bước vào lớp.
Cậu không nói nhiều, nhưng lại luôn biết cách thể hiện sự quan tâm bằng hành động. Như hôm nay, khi cả lớp chuẩn bị kiểm tra Hóa, Đạt bất ngờ để lại một tờ giấy ghi chú trên bàn cô:
"Phản ứng oxi hóa khử – lưu ý tính số oxi hóa của kim loại chuyển tiếp. Lần trước cô nhầm chỗ này."
Dương mím môi, trái tim như muốn tan chảy vì một dòng chữ ngắn gọn ấy. Cô chưa từng nghĩ một người trầm mặc như Đạt lại để ý đến những chi tiết nhỏ đến thế. Không nói nhiều, nhưng luôn âm thầm bên cạnh cô như một lớp sương nhẹ bao bọc lấy ánh nắng đầu ngày.
Buổi tối, điện thoại cô bất ngờ hiện tin nhắn:
Ngô Tuấn Đạt_7dnight
✉️:Mai cô rảnh không? Tôi học nhóm, có vài bài Toán khó, tiện thể ôn lại Hóa luôn.
Dương nhìn màn hình, ngón tay dừng lại vài giây rồi mới dám trả lời:
Trần Thùy Dương_Saabirose
✉️:Ừ… tôi rảnh.
Ngô Tuấn Đạt_7dnight
✉️:Chiều. 3 giờ. Quán café sách bên hông trường.
Quán café ấy mang phong cách yên tĩnh, đậm chất học thuật, ánh đèn vàng dịu nhẹ len qua tấm rèm voan mỏng. Dương đến sớm hơn mười phút, nhưng khi vừa bước vào, cô đã thấy cậu ngồi đó—áo sơ mi trắng, tay cầm cuốn sách Toán nâng nhẹ, đôi mắt trầm ổn như hồ nước trong.
Trần Thùy Dương_Saabirose
Tuấn Đạt…
Cậu ngẩng lên, ánh mắt thoáng dịu lại.
Ngô Tuấn Đạt_7dnight
Đến rồi à?
Dương gật đầu, lấy sách vở ra.
Trong lúc học, đôi lúc ánh mắt họ lại vô thức chạm nhau. Có lúc chỉ là một ánh nhìn thoáng qua, có lúc là một cái liếc dài đến mức khiến Dương đỏ mặt quay đi.
Một tiếng rưỡi trôi qua, họ đã giải được phần lớn bài khó. Trời bất ngờ đổ mưa nhẹ, những hạt mưa gõ vào cửa kính tạo thành một bản nhạc đều đều, khiến không khí trở nên mơ hồ và riêng tư đến lạ.
Đạt chống cằm nhìn cô, giọng trầm thấp:
Ngô Tuấn Đạt_7dnight
Cô rất chăm chỉ.
Trần Thùy Dương_Saabirose
Tôi không thông minh. Không chăm chỉ thì rớt mất.
Cậu mím môi, ánh mắt bỗng lặng xuống.
Ngô Tuấn Đạt_7dnight
Không đúng. Cô thông minh. Chỉ là chưa đủ tự tin.
Dương ngỡ ngàng. Lần đầu tiên… có người nói với cô những lời ấy.
Trong phút giây ấy, ánh mắt Đạt dường như sâu hơn, như muốn nhìn xuyên qua tâm hồn cô. Không hiểu sao, trong tiếng mưa rơi, trong ánh sáng mờ nhạt, cô lại cảm thấy khoảng cách giữa hai người gần đến mức… chỉ cần nghiêng đầu một chút, hơi thở họ sẽ hòa vào nhau.
Dương quay đi, mặt đỏ bừng:
Trần Thùy Dương_Saabirose
Tôi… tôi phải đi vệ sinh một chút.
Cô chạy vội vào nhà vệ sinh, tát nhẹ lên mặt mình.
Trần Thùy Dương_Saabirose
Bình tĩnh đi, Thùy Dương… Cậu ấy chỉ học nhóm thôi… không có gì cả…
Khi cô quay lại, trời vẫn chưa ngớt mưa. Cô vừa ngồi xuống thì bất ngờ Đạt đưa tay ra, nhẹ nhàng gỡ một sợi tóc vướng trên trán cô. Đầu ngón tay cậu chạm vào da cô, lạnh nhưng cũng dịu dàng lạ thường.
Ngô Tuấn Đạt_7dnight
Có sợi tóc rơi…
Cậu nói nhỏ, giọng trầm như thở.
Dương ngồi đơ mất mấy giây. Khoảnh khắc đó… tim cô như ngừng đập.
Đạt cũng sững người. Rất lâu sau, cậu rút tay lại, ánh mắt trở lại bình tĩnh, nhưng không giấu được vẻ lúng túng nhẹ.
Ngô Tuấn Đạt_7dnight
Xin lỗi, tôi hơi… vô lễ.
Trần Thùy Dương_Saabirose
Không, không sao…
Khoảng không giữa hai người như co lại, ngập đầy thứ gì đó mơ hồ và ấm áp. Đó không hẳn là yêu, nhưng chắc chắn đã vượt xa ranh giới “bạn cùng lớp”.
Trên đường về, dù mưa đã ngớt nhưng mặt đất vẫn trơn trượt. Đạt chở Dương về bằng xe đạp – lần đầu tiên cô ngồi phía sau cậu, vòng tay khẽ giữ lấy áo sơ mi mỏng.
Cậu nói, giọng không đổi nhưng ấm lạ thường.
Ngô Tuấn Đạt_7dnight
Cầm chắc.
Cô khẽ “ừ”, ngón tay vô thức siết lại một chút. Tấm lưng cậu vững chãi, mang theo hơi ấm khiến cô suýt nữa rơi nước mắt.
Không hiểu sao, cô chỉ muốn thời gian ngừng lại giây phút này.
Vì ở đó, có mùi hương quen thuộc. Có tiếng đạp xe lạch cạch. Có gió lùa qua tóc. Và có… trái tim cô đang rung lên vì một người.
Comments