『Chap 4』

"Không cần phải là người giỏi toán đủ biết đây không phải đổi ngang Em chỉ mất đi một thằng thất bại anh mất đi một người yêu anh Tám ngàn năm trăm mười lăm lần nói anh yêu em ở trong mess nếu mà em search Cũng tới lúc mình phải quên đi thôi dù từng có với nhau là rất nhiều cam kết Tiếc nhất không phải chia tay mà là không yêu em nhiều hơn trước lúc tình yêu chết Có lẽ phải ghi tên em vào credit vì bài nhạc nào anh cũng viết về em hết"
-----------
Nguyễn Quang Anh 『Rhyder』○01○
Nguyễn Quang Anh 『Rhyder』○01○
... //nhìn chằm chằm vào tờ giấy viết nhạc//
Trần Đăng Dương 『Dương Domic』○00○
Trần Đăng Dương 『Dương Domic』○00○
sao im vậy Rhyder//nhìn//
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào tờ nhạc ấy, đôi mắt anh không chớp lấy một lần, đôi môi mím lại như đang cố kìm nén điều gì đó quá đỗi quen thuộc nhưng cũng quá đỗi đau lòng. Dương và Kiều đứng sau lưng, nhìn thấy cả bờ vai Rhyder khẽ run nhẹ, một biểu hiện hiếm hoi từ người anh trai luôn tỏ ra điềm tĩnh với cả thế giới.
Nguyễn Quang Anh 『Rhyder』○01○
Nguyễn Quang Anh 『Rhyder』○01○
bài hát này là từ trải nghiệm có thật của em... //mím môi//
Nguyễn Thanh Pháp『Pháp Kiều』○01○
Nguyễn Thanh Pháp『Pháp Kiều』○01○
really!?!?//bất ngờ//
Trần Đăng Dương 『Dương Domic』○00○
Trần Đăng Dương 『Dương Domic』○00○
thật à....
Nguyễn Quang Anh 『Rhyder』○01○
Nguyễn Quang Anh 『Rhyder』○01○
//khẽ gật đầu//
Khuôn mặt của cả hai đều khững lại, họ chợt nhận ra khi nghe bản demo của bài này , Rhyder đã sững người , đôi mắt nhìn chằm chằm bài ấy , đôi tay nắm chặt
Nguyễn Thanh Pháp『Pháp Kiều』○01○
Nguyễn Thanh Pháp『Pháp Kiều』○01○
thôi đi thu âm đi ha!
tiếng của Kiều phá vỡ không gian im lặng, có lẽ cậu biết rõ nếu không phá vỡ thì sẽ im lặng đến c.h.ế.t ngạt mất
----------------
Nghiêm Vũ Hoàng Long『MCK』○99○
Nghiêm Vũ Hoàng Long『MCK』○99○
em đỡ hơn chưa//gọt táo//
Nghiêm Vũ Bảo Ngọc 『Karin』○05○「Thỏ」
Nghiêm Vũ Bảo Ngọc 『Karin』○05○「Thỏ」
NovelToon
Nghiêm Vũ Hoàng Long『MCK』○99○
Nghiêm Vũ Hoàng Long『MCK』○99○
" bệnh nặng lên rồi à..."//khẽ nhíu mày//
Nghiêm Vũ Hoàng Long『MCK』○99○
Nghiêm Vũ Hoàng Long『MCK』○99○
Thỏ muốn ăn gì không?
Nghiêm Vũ Bảo Ngọc 『Karin』○05○「Thỏ」
Nghiêm Vũ Bảo Ngọc 『Karin』○05○「Thỏ」
...
Nghiêm Vũ Hoàng Long『MCK』○99○
Nghiêm Vũ Hoàng Long『MCK』○99○
//khẽ thở dài//
Có lẽ căn bệnh tâm lý của Ngọc vẫn chưa ổn sau tất cả.Long biết điều đó. Anh thấy rất rõ qua cách em gái mình ngồi lặng thinh bên cửa sổ, đôi mắt vô hồn lướt qua từng dòng chữ trong quyển sách cũ sờn gáy. Không phải đọc để hiểu, chỉ là đang nhìn, như một cách để tâm trí lơ lửng ở đâu đó không thuộc về thực tại.
Nghiêm Vũ Hoàng Long『MCK』○99○
Nghiêm Vũ Hoàng Long『MCK』○99○
em muốn ăn táo chứ//giơ táo lên//
Nghiêm Vũ Bảo Ngọc 『Karin』○05○「Thỏ」
Nghiêm Vũ Bảo Ngọc 『Karin』○05○「Thỏ」
.... //nhìn chằm chằm quyển sách//
Lát táo mát lạnh chạm vào đầu ngón tay cô như một ký ức chợt ùa về. Cô dừng lại.Trong khoảnh khắc ấy, Ngọc không biết vì sao mình lại không thả tay xuống ngay. Có điều gì đó vừa rất quen, vừa rất xa… Mùi táo xanh nhẹ thoảng, gợi cô nhớ đến những chiều thứ Bảy mẹ từng gọt táo, còn anh Long thì ngồi lèm bèm về bài kiểm tra toán. Cô khi ấy hay cười khúc khích, vừa ăn táo vừa làm mặt chọc ghẹo: "Anh học dốt, mai khỏi ăn cơm chung!"
Giờ thì căn bếp vẫn là căn bếp ấy. Nhưng mẹ đã đi, ba thì không còn như xưa. Còn cô người từng hay cười đã lạc ở một nơi tối quá, sâu quá.
Lát táo trên tay run nhẹ, rồi cuối cùng cô cũng đưa nó lên môi. Một miếng. Rất nhỏ. Nhưng là lần đầu tiên sau nhiều tuần, cô cảm nhận rõ vị. Không phải mặn của thuốc, không phải chát của nước mắt, mà là một chút ngọt, một chút giòn… một chút bình thường.Tiếng chân anh Long vang nhẹ nơi cầu thang. Ngọc không quay lại, nhưng cô biết anh vẫn đang lặng lẽ quan sát từ xa, như mọi lần.Cô lại nhặt thêm một lát nữa, rồi một lát nữa. Lặng lẽ. Không nói gì. Nhưng ánh mắt đã không còn hoàn toàn vô hồn như trước. Có gì đó chực trào, không phải nước mắt, mà là… hơi ấm.
Quyển sách cũ vẫn mở trên đùi, những dòng chữ run rẩy dưới ánh sáng chiều muộn. Nhưng lần này, Ngọc không nhìn vào khoảng không nữa. Cô thực sự đọc, chậm rãi. Và khi gió nhẹ lướt qua khe cửa, thổi tung vài trang giấy, cô vươn tay giữ lại – lần đầu tiên sau rất lâu, cô muốn giữ một thứ gì đó.Ở tầng ngoài cửa,Long dựa lưng vào lan can, mắt đỏ hoe
Nghiêm Vũ Hoàng Long『MCK』○99○
Nghiêm Vũ Hoàng Long『MCK』○99○
"Từng chút một. Chỉ cần em còn muốn nắm lấy… anh sẽ ở đây, nắm lại tay em... "
__________
Căn phòng bệnh trắng toát, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng tích tắc đồng hồ treo tường. Gió chiều luồn qua khung cửa sổ hé mở, thổi nhẹ tấm rèm mỏng. Mùi thuốc sát trùng quen thuộc vẫn ám vào không khí, như thể từng giây từng phút đều nhắc nhở rằng đây là nơi của những kẻ đang vật lộn để sống sót – cả về thể xác lẫn tinh thần.Ngọc ngồi trên giường, lưng tựa vào gối, hai chân quấn nhẹ trong tấm chăn bệnh viện. Cô không nhìn ra ngoài cửa sổ như mọi khi. Quyển sách cũ vẫn đặt trên đầu gối, tay trái cầm một lát táo đã ngả màu, còn tay phải thì lật trang một cách thật chậm. Đôi mắt cô dõi theo từng dòng chữ, ánh nhìn chưa hẳn là tỉnh táo, nhưng rõ ràng không còn hoàn toàn vô hồn.
Từ ngoài cửa, Long bước vào. Trên tay anh là một chiếc túi giấy đựng vài cuốn sách , một lọ mật ong rừng nhỏ – thứ cô từng thích pha cùng trà hoa cúc ngày trước và hộp cháo kèm theo một thanh Socola
Nghiêm Vũ Hoàng Long『MCK』○99○
Nghiêm Vũ Hoàng Long『MCK』○99○
bác sĩ bảo sức khỏe em đang khỏe dần đấy //cười nhẹ//
Ngọc không đáp. Nhưng lần này, cô khẽ liếc nhìn anh cái liếc mắt nhanh đến mức nếu không chú ý, có lẽ chẳng ai nhận ra. Long thì khác. Anh bắt được ngay khoảnh khắc ấy, và tim anh nhói lên một nhịp không phải đau, mà là một kiểu hy vọng vừa nhen lên như ánh đèn nhỏ giữa căn phòng tối.
Nghiêm Vũ Hoàng Long『MCK』○99○
Nghiêm Vũ Hoàng Long『MCK』○99○
Táo hôm nay hơi mềm vì anh để trong túi lâu, nhưng anh mua thêm trà rồi đấy //rót nước//
Cô vẫn im lặng. Nhưng bất ngờ thay, cô đặt lát táo còn lại xuống và vươn tay về phía ly nước. Ngón tay cô run nhẹ, nên Long lập tức đỡ lấy, dìu bàn tay ấy chạm vào chiếc cốc thủy tinh.
Nghiêm Vũ Hoàng Long『MCK』○99○
Nghiêm Vũ Hoàng Long『MCK』○99○
cẩn thận!
Ngọc không nhìn anh, nhưng không rụt tay lại. Sau một ngụm nước nhỏ, cô đặt ly xuống. Mắt lại hướng về quyển sách.Long ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, không phá vỡ sự yên lặng. Trong tay anh là một cuốn tiểu thuyết tâm lý thể loại cô từng mê. Anh mở sách, nhưng mắt chẳng đọc được gì.
Nghiêm Vũ Bảo Ngọc 『Karin』○05○「Thỏ」
Nghiêm Vũ Bảo Ngọc 『Karin』○05○「Thỏ」
mèo đen.... //nói bé//
Nghiêm Vũ Hoàng Long『MCK』○99○
Nghiêm Vũ Hoàng Long『MCK』○99○
//khững người//
Long ngẩn người. Lần đầu tiên sau gần hai tháng nằm viện, em gái anh nói. Một câu hoàn chỉnh. Không mê sảng, không bối rối.Anh bật cười không lớn tiếng, chỉ là một nụ cười nhỏ, nhẹ, nhưng chân thành đến mức nước mắt suýt trào ra.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play