Tô Duyệt Thâm #2

Bắt được Cá ở đâu🌟
Bắt được Cá ở đâu🌟
Tô Duyệt Thâm - 2
___________
Mùa đông năm y 16 tuổi, núi phủ tuyết trắng, gió tràn về từ khe sâu hun hút, mang theo cái rét như cắt vào da thịt.
Đêm ấy, tuyết vẫn rơi.
Trong căn nhà lá tạm bợ nơi chân núi, ánh đèn dầu lay lắt như giọt lửa sắp tắt, hắt bóng mờ lên vách nứa, gầy như một đời người sắp đến hồi tận mệnh.
Người đàn bà năm xưa từng là phu nhân tướng môn, lưng từng khoác áo gấm, tay từng nâng ấn tín quân lương, giờ chỉ còn là một dáng hình úa nhạt, nằm nghiêng bên chiếu rơm, như chiếc lá cuối mùa chưa kịp rơi mà đã bạc màu.
Mái tóc bạc chưa chải, rối nhẹ như sương. Đôi mắt khép hờ, dưới mi là bóng núi và đoạn đời đã lỡ. Gió đêm lọt qua vách, không mang theo tiếng ai gọi, chỉ có tiếng gió thở dài, và tiếng tim con khẽ vỡ mà không ai hay.
Tô Duyệt Thâm ngồi canh bên mẫu thân, tay không buông chiếc khăn thuốc, mắt không dám chớp lấy một lần.
Tô Duyệt Thâm - Nguỵ
Tô Duyệt Thâm - Nguỵ
Nương, cố ngủ một chút thôi… sáng mai sẽ ấm lên…
Mẫu thân y không trả lời. Chỉ khẽ nghiêng đầu, nhìn y thật lâu. Trong mắt là ánh sáng lặng như suối, phản chiếu cả một đời cay đắng – mà giờ, đã đến lúc buông.
“Thâm nhi…” – bà gọi tên y, giọng mỏng như sợi khói.
Tô Duyệt Thâm - Nguỵ
Tô Duyệt Thâm - Nguỵ
Dạ, con đây...
“Lớn rồi… cũng cứng cáp rồi… Con phải sống cho ra một đời người. Đừng mang hận quá nặng… Đừng giống cha con…”
Nói xong, bà ho khẽ. Máu nhuộm viền môi. Nhưng ánh mắt vẫn sáng, như muốn khắc rõ hình dáng đứa con trai vào lòng lần cuối.
Tô Duyệt Thâm siết tay bà, nhẹ gật đầu, không dám nói.
Bà nhìn y, môi mấp máy, cuối cùng thều thào ba chữ:
“Nương yên tâm…”
Nói xong, tay bà khẽ buông lơi rời xuống giường...
Ánh mắt khép lại, môi mỉm cười, tựa như đã buông được hết thảy những tháng năm giông bão.
__________
Y không khóc.
Chỉ lặng lẽ khom người, đặt trán lên đôi bàn tay gầy guộc đã không còn hơi ấm. Ngoài trời, tuyết rơi dày hơn, từng hạt trắng nhòa như tro, rơi xuống mái tranh, rơi xuống vai áo y, rơi lên cả trái tim vốn đã lạnh từ lâu.
Lặng yên. Không tiếng nức. Không lời gọi. Chỉ có sự vắng lặng trùm lấy gian nhà nhỏ, như thể cả đất trời đều cúi đầu đưa tiễn một linh hồn tảo tần.
Gió len qua vách, thổi nghiêng ngọn đèn đã cháy cạn tim, Y bỗng thấy cả thế gian như chỉ còn mình y là người ở lại, mà những gì quý giá nhất… đều đã hóa thành tuyết trắng, tan vào đêm.
__________
Tuyết ngừng rơi vào rạng sáng hôm sau. Trời trắng xám một màu tang tóc, gió lặng đi, như cũng đang cúi đầu mặc niệm.
Tô Duyệt Thâm gói thân thể gầy gò của mẫu thân vào một tấm chiếu cũ, đôi tay run nhẹ, không phải vì lạnh mà vì lần đầu — cũng là lần cuối — chạm vào người đã sinh ra y mà chẳng thể níu lại chút hơi ấm nào.
Không có quan tài. Chỉ có cuốc sắt mượn tạm từ nhà dân bên sườn núi, và một vạt đất nhỏ phía sau rừng mai cỗi.
Y đào đất bằng tay nhiều hơn là bằng cuốc. Mỗi nhát cuốc rơi xuống như chạm vào chính trái tim mình. Đất cứng, rễ cây ăn sâu, có lần chảy cả máu — y không kêu. Chỉ cắm cúi đào, mắt ráo hoảnh, môi mím chặt.
Chôn cất xong, y tìm một phiến đá phẳng, đặt đầu mộ. Không chạm tên. Không ghi ngày. Chỉ khắc một dòng chữ bằng than cháy, nét mảnh như gió thoảng:
“Một đời làm mẹ, cả đời lặng câm.”
Không có ai đưa tiễn. Chỉ có tuyết tan thành nước, thấm vào đất, và một người thiếu niên quỳ bên mộ suốt cả buổi chiều, đến khi trời tối hẳn, mới đứng dậy, cúi đầu thật sâu.
Từ đây, y không còn là một đứa con trai. Mà là một người sống sót — mang trong tim một mộ phần, và một lời hứa chưa thành.
_____________

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play