#3

Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Anh đưa tôi về đây làm gì…? // người bị đẩy vào giường, cổ áo bị giật tung //
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Để cậu học cách nghe lời.
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Tôi đã nói mỗi lần cậu phản kháng, tôi sẽ dạy lại từ đầu.// ánh mắt tối sầm, giọng nói đều đều mà lạnh lẽo //
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Tôi không phải con rối của anh… tôi… // giọng yếu ớt, lùi dần trên giường //
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Cậu là của tôi. Mỗi tấc da, từng hơi thở. Và tôi muốn cậu nhớ điều đó… bằng da thịt.
hắn nghiêng người đè xuống, một tay giữ chặt hai cổ tay của Dịch Hằng trên đầu, tay kia lùa vào trong lớp áo bị xé rách
Đó là lần đầu tiên Trần Dịch Hằng bị Vương Lỗ Kiệt mang về phòng chính – nơi chưa ai từng đặt chân ngoài hắn.
Không có dây trói, không có xiềng xích, nhưng từng lời nói, từng cú chạm như một bản án vô hình siết chặt mọi cơ hội phản kháng.
Dịch Hằng đã cào cấu, đã la hét, nhưng phòng được cách âm hoàn toàn. Trong mắt Vương Lỗ Kiệt, đó không phải là tiếng cầu cứu – mà là khúc dạo đầu cho sự khuất phục.
Không phải vì yêu, mà vì chiếm lấy. Không cần trái tim – chỉ cần thể xác biết ngoan ngoãn run rẩy dưới tay mình.
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Anh… làm tôi sợ…
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Tôi van anh… đừng… // cổ bị hôn bạo, để lại dấu đỏ ửng //
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Sợ là tốt.
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Sợ thì cậu sẽ không bỏ đi.// kéo cả cơ thể Dịch Hằng sát lại, mắt hắn không chớp //
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Đây là cưỡng ép… là tội ác…// lệ rơi, tay bấu vào ga giường //
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Luật pháp không tồn tại giữa tôi và cậu.
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Chỉ có quy tắc duy nhất tôi muốn gì – cậu cho.// tay trượt xuống bụng dưới, dừng lại đầy cảnh báo //
Không ai đến giải cứu. Không có cứu tinh nào cho Trần Dịch Hằng.
Căn biệt thự cách xa trung tâm, được bảo vệ bằng vân tay riêng của Vương Lỗ Kiệt.
Mọi thứ được tính toán kỹ lưỡng như một cái bẫy hoàn hảo: từ hợp đồng đính hôn, món nợ của cha cậu, đến chiếc nhẫn cưới vẫn nằm trên ngón tay trái của Dịch Hằng – như một minh chứng cho cái gọi là “quyền sở hữu.”
Đêm đó, không có ánh trăng.
Chỉ có những tiếng thở dốc, tiếng vật lộn yếu ớt – và tiếng cười trầm thấp đầy điên dại của một kẻ không biết yêu là gì.
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Trần Dịch Hằng _Cậu_
Tôi sẽ hận anh cả đời này.// nói nhỏ, kiệt sức, ánh mắt tuyệt vọng //
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Tôi không cần cậu yêu.
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Vương Lỗ Kiệt _Hắn_
Chỉ cần cậu… không quên tôi.// cúi xuống, thì thầm bên tai cậu bằng giọng trầm tối như ác mộng //
Hot

Comments

Junn_Day

Junn_Day

thik cái cách Ari chăm ra chap😈🙋‍♀️

2025-05-25

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play