[TOP X G-Dragon] Mình Đã Đi Qua Một Mùa Cúc Như Thế [GTOP] [BIGBANG]
Ep 2. Người Mới Quen
Dẫn truyện
Ji-yong với chiếc áo thun bạc màu trên người, đang gắng sức bưng vác từng thùng cúc vàng lên xe tải. Mồ hôi lấm tấm trên trán, tóc ướt bết lại dính vài cọng lên má. Nhưng cậu trông không có vẻ gì là mệt mỏi, bước chân vẫn rất đều và vững chãi.
Dì Kwak
Đang giờ nghỉ trưa mà, làm thêm giờ hả?
Dẫn truyện
Một người phụ nữ với thân hình mập mạp cùng mái tóc búi gọn ra sau, đang ngồi gọt trái cây bên trong trung tâm chuyển phát, giọng nói của bà ấy vọng ra.
Kwon Ji-yong
Vâng ạ, tại cháu đang cần thêm tiền.
Dì Kwak
Mà này, cháu có nghe nói về cái người đàn ông họ Choi vừa chuyển tới sống ở làng chúng ta không?
Kwon Ji-yong
Ưm... Cháu cũng không biết.
Dì Kwak
Nghe nói anh ta cùng đứa con 6 tuổi chuyển về đây tầm 1 tuần trước, nghe nói vợ bị ung thư mất rồi.
Dẫn truyện
Bỗng nhiên, ở gần đó là Choi Seung-hyun, anh đang một mình đi bộ trên con đường đất đỏ dẫn ra đồng cúc. Đi trước là một người phụ nữ xách rất nhiều đồ lặt vặt, thấy vậy Seung-hyun ngỏ ý muốn xách giúp, người phụ nữ cũng vui vẻ đồng ý. Nhưng vừa đi được một hồi, bà ta hét lên, bảo chiếc ví của mình mất tích rồi. Ngay lập tức, không cần suy nghĩ nhiều, bà ta liền nghi ngờ Seung-hyun, bà la lói lớn tiếng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Người phụ nữ
Bớ người ta!!! Có tên này cướp ví của tôi. ĂN CƯỚP, ĂN CƯỚP!!!
Choi Seung-hyun
//lúng túng// Ơ-
Dẫn truyện
Chưa đầy 30 giây, đã có rất nhiều người tụ lại quanh họ, âm thanh bàn tán lớn dần, những ánh nhìn khinh bỉ bắt đầu lộ diện trên gương mặt từng người khi nhìn vào Seung-hyun.
Choi Seung-hyun
Không phải! Cô gì à, tôi không có cướp ví của cô mà, cô xem nghĩ lại đi!
Người phụ nữ
Cướp ví rồi mà còn lí do lí trấu, có tin tôi báo cảnh sát không hả?!
Đám đông
//xì xào// Cái người này nghe nói là mới tới làng chúng ta đó!
Đám đông
Trời ơi, mới tới mà đã cướp ví của người ta rồi, tôi phải dặn Bok-Sun nhà tôi né né cái người này ra mới được, ghê thật ấy!
Choi Seung-hyun
//Khó xử// Không phải! Mọi người làm ơn nghe tôi nói đã, tôi không có cướp ví của ai hết, xin đừng nghi oan cho tôi như vậy!
Kwon Ji-yong
//đứng từ xa, bị tiếng ồn làm cho chú ý// Người đó.. Hình như là cái người đàn ông mới chuyển tới thì phải. Vụ gì mà tụ tập đông vậy?
Đám đông
Thôi đi, đừng có ngụy biện nữa!
Đám đông
Đem tên này đến đồn đi!
Choi Seung-hyun
Tôi chỉ muốn giúp thôi mà!
Kwon Ji-yong
//hòa vào đám đông, ánh mắt dừng lại ở chiếc ví màu đỏ thẫm đang nằm trơ trơ dưới chân người phụ nữ, lông mày nhíu lại//
Đám đông
//Im bặt, nhìn chằm chằm Ji-yong//
Kwon Ji-yong
Cái ví nằm ở dưới chân cô kìa.
Dẫn truyện
Câu nói chỉ vỏn vẹn 8 chữ, nhưng cũng đủ để làm tim người phụ nữ như hụt một nhịp.
Người phụ nữ
//nhìn xuống dưới chân// Ủa-
Đám đông
Ủa, không phải ví của chị đang nằm ở đó sao?
Đám đông
Cái gì vậy trời..?
Người phụ nữ
//lắp bắp// Ơ- Tôi chắc chắn là - là hắn đã vứt xuống khi bị mọi người nghi ngờ.!!
Đám đông
Thôi đi bà cô ơi!
Đám đông
Tự biên tự diễn hả trời?
Đám đông
Mới giữa trưa mà gặp chuyện gì đâu không vậy?
Đám đông
Thôi giải tán đi.
Người phụ nữ
//xấu hổ, tròng mắt liếc xéo liếc dọc rồi cuối cùng cũng chịu bỏ đi//
Kwon Ji-yong
Anh có sao không? //bước tới trước mặt Seung-hyun//
Choi Seung-hyun
Tôi.. Tôi không sao, cám ơn cậu đã giúp.
Kwon Ji-yong
Không có gì đâu, thấy cô ta đổ oan cho anh, tôi cũng không thể đứng yên được.
Choi Seung-hyun
Ưm... Tôi là Seung-hyun, Choi Seung-hyun.
Kwon Ji-yong
Tôi là Kwon Ji-yong, anh gọi tôi là Ji-yong là được rồi.
//cười tươi//
Choi Seung-hyun
//mỉm cười//
Kwon Ji-yong
Anh mới chuyển tới hả?
Choi Seung-hyun
Ừ, tôi mới chuyển tới được 1 tuần.
Kwon Ji-yong
Nhà anh ở gần đây không?
Choi Seung-hyun
Cậu biết con đường dẫn tới đồng cúc không?
Kwon Ji-yong
Tôi biết, sao vậy?
Choi Seung-hyun
Căn nhà nằm ngay cạnh mép phải đồng cúc, chính là nhà của tôi.
Kwon Ji-yong
À, tôi nhớ rồi. Mà... Anh từ đâu tới vậy?
Choi Seung-hyun
Tôi tới từ Seoul.
Kwon Ji-yong
Seoul? Nghe nói ở đó đẹp lắm đúng không, cái gì mà... Tòa nhà trọc trời ấy! Ở Seoul có cái đó không?
Choi Seung-hyun
Cậu chưa từng tới Seoul sao?
Kwon Ji-yong
Chưa từng. Tôi sống từ nhỏ tới lớn ở đây, chưa từng biết cái cảm giác lên xì phố nó như thế nào.
Choi Seung-hyun
Vui, mới đầu sẽ rất vui. Nhưng mà từ từ sẽ không còn như vậy nữa...
Kwon Ji-yong
Hả? //khựng lại//
Choi Seung-hyun
À thôi, tôi đi đây, tạm biệt.
Kwon Ji-yong
Ờ.. tạm biệt.
Dẫn truyện
Vừa thốt ra câu chào tạm biệt, Ji-yong đứng đó, dõi theo bóng lưng của "người mới quen" xa dần khuất sau ánh nắng trưa hè gay gắt. Và ở đâu đó nơi đáy mắt của chàng trai 17 tuổi... Le lói một tia xúc cảm mởi mẻ.
Choi Seung-hyun
Je-sung à! //anh gọi vọng vào//
Choi Seung-hyun
Je-sung à, con đâu rồi?
Choi Seung-hyun
Ủa, quên mất, thằng bé đang ở bệnh viện mà...
Dẫn truyện
Nói đến đây, ánh mắt anh lại trùng xuống.
Choi Seung-hyun
//bước vào phòng ngủ ; ngồi xuống giường, nhìn chằm chằm vào bức ảnh gia đình 3 người được đặt ở kệ tủ đối diện//
Choi Seung-hyun
Yoon-Soo à, thằng Je-sung nó mắc ung thư rồi... Em ở trên đó sống tốt chứ? Lâu lâu hãy nhớ về cha con anh được không, lúc trước anh vô tâm quá, em bị ung thư mà anh cũng không biết, đến khi triệu chứng trở nặng rồi tới đó mới chịu đưa em đi bệnh viện...
Choi Seung-hyun
//nước mắt chảy xuống gò mà, lướt dọc sóng mũi// Nhưng anh thực sự không muốn mất đi bất kì người thân yêu nào nữa..! Làm ơn, phù hộ cho nó, Yoon-Soo nhé?
Dẫn truyện
//tiếng chuông cửa kêu "đíng đong"//
Dẫn truyện
Nghe tiếng chuông cửa, Seung-hyun đang nằm trên giường ngồi bật dậy một cách lười biếng, bước xuống nhà rồi tiến lại phía cửa chính.
Dẫn truyện
cửa chính bật mở, gương mặt của Ji-yong dần xuất hiện trong cái thứ ánh sáng lấp lánh của đèn đường lúc về đêm, cậu đang ôm một cái hộp gì đó màu xanh lá nhạt với họa tiết trái cam đáng yêu, đứng trước cửa chờ anh.
Kwon Ji-yong
Chắc anh vẫn chưa ăn tối đúng không?
Kwon Ji-yong
//nhón chân lên, ngó vào trong không gian tồi hù của căn nhà// Nhìn anh như vậy chắc là chưa ăn tối rồi.
Choi Seung-hyun
//chớp chớp mắt khó hiểu//
Kwon Ji-yong
Hôm nay tôi có nấu canh rong biển và kim chi hầm củ cải, nhưng mà bị dư hơi nhiều nên đem qua mời anh.
Choi Seung-hyun
À, là đồ ăn thừa à?
Kwon Ji-yong
Hả? À không! Không phải, cái này là tôi cố tình nấu dư để đem qua mời anh đó, không phải thức ăn thừa đâu, anh đừng hiểu lầm
//cười khó xử//
Choi Seung-hyun
Vậy à, cám ơn nhé?
Kwon Ji-yong
Trời ạ có gì đâu, hàng xóm thì tất nhiên phải giúp đỡ nhau rồi!
Choi Seung-hyun
Hàng xóm? Bộ nhà cậu ở gần đây sao?
Kwon Ji-yong
Ưm! Nhà tôi cách nhà anh có 10 phút đi bộ thôi. Nhà tôi ở kia kìa, là nhà có cái cây hồng đó!
//chỉ tay về phía nhà mình//
Choi Seung-hyun
//ngó nhìn theo hướng mà Ji-yong chỉ// À ra là vậy, vậy mình là hàng xóm rồi.
Dẫn truyện
Dưới bầu trời đêm trải dài như tấm nhung thẫm màu, đầy ắp những vì sao lấp lánh như hàng ngàn lời thì thầm từ vũ trụ, hai chàng trai đứng đối diện nhau bên dưới mái ngói gỉ sét. Ánh đèn đường vàng nhạt rọi xuống, không chói gắt mà dịu dàng như một cái chạm tay khẽ khàng lên gò má người đang yêu.
Dẫn truyện
Gió đêm lướt qua, nhẹ tựa hơi thở người bên cạnh. Một người khẽ cúi đầu, ngại ngùng nhìn mũi giày đối phương.
Dẫn truyện
Dưới bầu trời đêm thinh lặng, hai bóng người đứng bên nhau, lặng im như sợ phá vỡ khoảnh khắc mong manh. Ánh sao vẫn rơi đều, ánh đèn vàng vẫn dịu dàng đổ xuống vai áo, nhuộm tim người bằng thứ ấm áp khó gọi tên.
Giữa những điều chưa nói và ánh mắt vừa chạm, có một thứ gì đó vừa bắt đầu…
Nhẹ như gió.
Lặng như sao.
Mà sâu như lòng người.
Comments