Chương 3.

--- Dây Trói Định Mệnh ---
"abc" nói nhỏ //abc// hành động /abc/ cảm xúc *abc* suy nghĩ 💬abc nhắn tin 📱abc gọi điện ❄️abc. nói chuyện lạnh
Lăng Hàn - Anh An Nhiên - Cậu
Sáng hôm sau. Ánh nắng yếu ớt của buổi sớm len lỏi vào căn phòng nhỏ, nhưng không thể xua đi không khí ảm đạm
An Nhiên ngồi trên chiếc giường cũ kỹ, hai mắt sưng húp vì khóc suốt đêm. Chiếc vali du lịch cũ sờn nằm cạnh cậu, chất đầy vài bộ quần áo đơn giản
Tiếng còi xe ô tô sang trọng bên ngoài chợt vang lên, như một lời nhắc nhở tàn nhẫn về hiện thực
Ông Hoàng (cha cậu)
Ông Hoàng (cha cậu)
//Từ bên ngoài vọng vào, giọng đầy vẻ hối thúc, dường như đã trút bỏ được gánh nặng//
Ông Hoàng (cha cậu)
Ông Hoàng (cha cậu)
Thằng Nhiên! Xe đến rồi! Nhanh lên! //thúc giục//
An Nhiên giật mình, cả người run lên bần bật. Cậu đứng dậy, nặng nề bước ra cửa
Chiếc limousine đen bóng loáng đậu trước cửa, đối lập hoàn toàn với khung cảnh nghèo nàn của con hẻm
Hai vệ sĩ áo đen đứng cạnh xe, vẻ mặt lạnh tanh, tăng thêm áp lực
Bà Loan bước đến, ánh mắt tránh né, không dám nhìn thẳng vào con trai
Bà Loan (mẹ cậu)
Bà Loan (mẹ cậu)
//Giọng thì thầm, đầy vẻ áy náy nhưng bất lực//
Bà Loan (mẹ cậu)
Bà Loan (mẹ cậu)
Con... con đi đi. Nhớ giữ gìn sức khỏe. Mẹ... mẹ xin lỗi /áy náy/
Cậu nhìn mẹ, rồi nhìn cha, ánh mắt chất chứa sự tổn thương và thất vọng đến tột cùng
Hạ An Nhiên
Hạ An Nhiên
Cha mẹ... thật sự không có cách nào khác sao? /tuyệt vọng/
Ông ta vội vàng đẩy An Nhiên về phía xe, giọng điệu thiếu kiên nhẫn, gần như gắt gỏng
Ông Hoàng (cha cậu)
Ông Hoàng (cha cậu)
Thôi đi! /bực mình/
Ông Hoàng (cha cậu)
Ông Hoàng (cha cậu)
Cãi lại làm gì nữa! Đi mau đi để chủ tịch Trịnh không phải chờ lâu! //đẩy đi//
Ông Hoàng (cha cậu)
Ông Hoàng (cha cậu)
Con đi rồi thì nhà mình mới yên ổn được!
Trái tim An Nhiên như bị bóp nghẹt. Cậu không nói thêm lời nào, quay người bước về phía chiếc xe
Một vệ sĩ mở cửa, cậu chậm rãi bước vào. Cánh cửa đóng lại, cắt đứt cậu khỏi căn nhà và gia đình mình
Chiếc xe lăn bánh, dần rời xa con hẻm quen thuộc, mang theo An Nhiên đến một thế giới hoàn toàn xa lạ
Bên trong xe, An Nhiên ngồi co ro ở một góc, đôi mắt dán chặt vào khung cửa sổ
Cảnh vật bên ngoài thay đổi nhanh chóng, từ những con phố cũ kỹ đến những khu nhà cao tầng lộng lẫy, rồi dần dần là những con đường rộng lớn, rợp bóng cây xanh
_______________
Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước một cánh cổng sắt chạm khắc tinh xảo, cao lớn và kiên cố như một pháo đài
Cánh cổng từ từ mở ra, để lộ một con đường lát đá dẫn vào một tòa biệt thự nguy nga, tráng lệ
Hạ An Nhiên
Hạ An Nhiên
//Há hốc miệng, ngước nhìn lên, trong lòng vừa choáng ngợp vừa sợ hãi//
Hạ An Nhiên
Hạ An Nhiên
Đây... đây là.../hoang mang/
Chiếc xe dừng lại trước sảnh chính. Một người đàn ông trung niên, mặc bộ vest gọn gàng, tóc bạc trắng, đứng sẵn ở đó
Vẻ mặt ông ta nghiêm nghị, ánh mắt lướt qua An Nhiên một cách nhanh chóng, nhưng không có sự ấm áp
Quản gia Quý
Quản gia Quý
//Cúi đầu nhẹ, giọng điệu trầm ấm, lễ phép nhưng vẫn giữ khoảng cách//
Quản gia Quý
Quản gia Quý
Chào mừng cậu An Nhiên. Tôi là Ông Quý, quản gia của biệt thự này
Quản gia Quý
Quản gia Quý
//Quay sang vệ sĩ, chỉ vào chiếc vali cũ của An Nhiên//
Quản gia Quý
Quản gia Quý
Cứ để đồ của cậu ấy ở đây, lát sẽ có người mang vào phòng dành cho người hầu
An Nhiên sững sờ. Cậu đã nghĩ mình sẽ được đưa vào một căn phòng tử tế, dù là bị giam cầm
Nhưng lời của Ông Quý như một gáo nước lạnh tạt vào mặt, trực tiếp chỉ rõ thân phận của cậu
Cậu không phải khách, không phải người được Lăng Hàn "mua về" để cưng chiều, mà chỉ là... một kẻ hầu, hoặc tệ hơn, một món đồ bị vứt vào nơi dành cho những kẻ thấp kém hơn
Ông Quý dẫn An Nhiên vào bên trong. Căn biệt thự được trang hoàng lộng lẫy với nội thất cổ điển, những bức tranh đắt giá, tượng điêu khắc tinh xảo
Vài người giúp việc mặc đồng phục gọn gàng đi ngang qua
Họ liếc nhìn An Nhiên, ánh mắt mang theo sự tò mò, xen lẫn khinh thường và thái độ phân biệt rõ rệt
Không một ai mỉm cười, không một ai tỏ vẻ chào đón
Quản gia Quý
Quản gia Quý
Cậu An Nhiên, phòng của cậu ở phía sau, cạnh khu vực bếp. Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng //đưa tay ra hiệu//
Ông chỉ tay về phái một hành lang hẹp hơn, khuất sau sảnh chính
Quản gia Quý
Quản gia Quý
Chủ tịch có dặn, cậu cứ nghỉ ngơi trước. Chiều nay ngài ấy sẽ có việc cần nói chuyện với cậu
An Nhiên gật đầu, không nói một lời
Cậu theo chân Ông Quý. Càng đi sâu vào trong biệt thự, không khí càng trở nên khác biệt
Hành lang nhỏ hẹp hơn, ánh sáng yếu hơn
Cuối cùng, Ông Quý dừng lại trước một cánh cửa gỗ đơn giản. Căn phòng nhỏ, chỉ có một chiếc giường đơn, tủ quần áo và một bàn nhỏ
Nó sạch sẽ, nhưng trống trải và hoàn toàn đối lập với sự xa hoa bên ngoài
________
Hot

Comments

Chuột

Chuột

hay:))

2025-05-27

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play