[ Đam Mỹ/Xuyên Không/Song Tính] Trọng Sinh Gặp Nhóc Con Lắm Mồm
chap1: tin nhắn 3h sáng
Thẩm Nhược Uyên
✉:Khải à, con đừng tin ai cả. Ngay cả mẹ cũng... xin lỗi...
Tống Khải
✉:Mẹ? Mẹ qua đời ba năm trước rồi mà???
Thẩm Nhược Uyên
✉:Họ sẽ giết con. Chạy đi… quay lại nơi mọi thứ bắt đầu…
Thẩm Nhược Uyên
✉:Phòng 403 – Ký túc xá A…
[Messenger thông báo]
Tin nhắn không tồn tại. Người dùng không tồn tại.
Tống Khải
/ hoảng loảng,quăn điện thoại/ không thể nào
Cảm giác như có ai đó bóp nghẹt tim mình. Tống Khải ngồi phắt dậy, mồ hôi lạnh túa ra. Nhưng điều đáng sợ không phải là tin nhắn. Mà là…
Phòng này… không phải penthouse nhà mình.
Bức tường tróc sơn. Cái quạt trần ọp ẹp. Mùi xịt phòng rẻ tiền…
Lục Dương
/ bước vào /Ủa alo? Cái ông nội nào nằm giường tui vậy?
Lục Dương
Ủa đẹp trai quá nên nhớ hả?
Lục Dương
Ủa nhìn tui dữ vậy chi? Bộ thích tui?
Lục Dương
Gì! anh nói cái gì cơ?
Tống Khải
Không phải chứ? Tôi quay về năm nhất đại học?
Lục Dương
Ủa giờ là năm nhất mà?
Lục Dương
Ông anh bị sốc văn hoá à? Hay vừa vượt thời gian tới đây?
Lục Dương
chứ không lẽ đúng,Ủa hả?
Tống Khải lùi về phía sau, đụng cái giường sắt cũ kỹ. Anh nhìn Lục Dương như nhìn hồn ma. Mái tóc hơi rối, đôi mắt đen lấp lánh, dáng người cao gầy – tất cả y như lần đầu gặp cậu ở kiếp trước. Lần đó… cậu ngồi trên xe lăn. Bây giờ thì đứng trước mặt anh, sống động, ngạo mạn, còn đang… bóc bánh mì trứng.
Tống Khải
Mình quay lại rồi… thật rồi…Lục Dương vẫn còn sống… / thì thầm /
Lục Dương
Tui hỏi thiệt, ông có bị vấn đề không? để tui gọi bảo vệ à?
Lục Dương
Chứ ngủ nhầm giường người ta, nhìn người ta như quỷ nhập là không được nha
Tống Khải
Tôi… là bạn cùng phòng của cậu
Lục Dương
Cái gì? Không. Cùng phòng tui là thằng tên Cường, 100kg, đầu trọc, mặt mụn.Ông không phải Cường.
Tống Khải
Cường xin chuyển trường rồi.Tôi là người thay thế
Lục Dương
Ủa ông là AI hả sao biết sớm dữ?
Tống Khải
Tôi tên Tống Khải
Lục Dương
ohh có thích gì không
Tống Khải
Thích ngủ sớm, không thích bị làm phiền.Đặc biệt dị ứng với mấy đứa ồn ào như cậu.
Lục Dương
Tuyên chiến rồi đúng không?
Lục Dương
Nhớ mặt tui đó, ông già nghiêm túc!
Tống Khải
... ai thèm nhớ mặt cậu chi
Tống Khải không đáp. Tim anh vẫn chưa hết hỗn loạn. Tin nhắn của mẹ, cái chết chưa rõ ràng ở kiếp trước, cú phản bội đến từ người thân… tất cả bủa vây anh như đám khói mờ. Nhưng trong cơn hỗn độn ấy, một thứ hiện lên rất rõ:
Tống Khải
*Tôi sẽ không để bất cứ ai hại tôi thêm một lần nào nữa.*
Tống Khải
*Và cậu nhóc ồn ào trước mặt…Có lẽ chính là mắt xích mở ra tất cả.*
Tống Khải
/ mở điện thoại lên vào trang ghi chú /
Ghi chú:
Điều tra lại tai nạn của Lục Dương ở kiếp trước.
Không tin ai. Dù là “người thân”.
Tìm ra sự thật.
Bảo vệ cậu ấy.
Tống Khải
/ ngước lên nhìn cậu / hửm?
Lục Dương
Ông có ăn bánh mì trứng không, tui mua dư.hông ăn là tui nhét vào miệng luôn á.
Tống Khải nhìn cái bánh mì được chìa ra trước mặt, lòng dở khóc dở cười.
Một Lục Dương nhỏ hơn anh 1 tuổi, hồn nhiên, có chút láo cá, lại chính là người đầu tiên chìa tay ra cho anh trong lần quay về này.
Tống Khải
…Đưa đây.Nhưng đừng tưởng tôi cảm ơn
Lục Dương
Haha, già mà chảnh.
:))))
ủng hộ truyện tui nha:))
Comments
Cuong Quoc
ê truyện hợp gu tui
2025-05-28
1