Quang Anh tỉnh lại giữa một căn phòng trắng toát, trần cao, im lặng đến nghẹt thở. Cậu không biết đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy tay chân ê ẩm, cổ họng khô khốc. Mùi gỗ, mùi đất sét và một mùi ᴛʜᴜốᴄ ʟá hương nhàn nhạt vương quanh không khí.
Trước mặt là những bức tượng – bán thân, toàn thân, chân dung – tất cả đều lạnh lẽo và giống nhau đến kỳ lạ: cùng một khuôn mặt, cùng một ánh nhìn.
Cậu bước lại gần. Đôi mắt ấy… rất giống Duy. Nhưng là một phiên bản khác – dịu dàng hơn, yếu đuối hơn
𝘏𝘰à𝘯𝘨 Đứ𝘤 𝘋𝘶𝘺 | Anh.
| "Đừng đụng vào."
Quang Anh giật mình quay lại. Duy đứng sau cậu từ lúc nào, tay còn vương bột đá. Anh nhìn cậu như thể đang nhìn một tượng gỗ biết đi.
𝘕𝘨𝘶𝘺ễ𝘯 𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩 | Em
| "Anh cứu em thật sao?" – Quang Anh hỏi, khẽ.
𝘏𝘰à𝘯𝘨 Đứ𝘤 𝘋𝘶𝘺 | Anh.
[ Duy bật cười khô khốc: ]
𝘏𝘰à𝘯𝘨 Đứ𝘤 𝘋𝘶𝘺 | Anh.
| "Tôi chỉ mang em về vì em giống cậu ấy."
𝘕𝘨𝘶𝘺ễ𝘯 𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩 | Em
"Cậu… ấy?"
𝘏𝘰à𝘯𝘨 Đứ𝘤 𝘋𝘶𝘺 | Anh.
| Người mà tôi từng yêu. Tên là Đức Anh."
Quang Anh thấy tim mình thắt lại. Một cái tên tưởng chừng vô nghĩa nhưng lại gieo xuống lòng cậu một hạt mầm kỳ lạ.
𝘏𝘰à𝘯𝘨 Đứ𝘤 𝘋𝘶𝘺 | Anh.
[ Duy rót cho cậu cốc nước.
𝘏𝘰à𝘯𝘨 Đứ𝘤 𝘋𝘶𝘺 | Anh.
| Tôi không cần em biết ơn. Ở lại đây, làm mẫu cho tôi. Đổi lại, em có thể ở."
𝘕𝘨𝘶𝘺ễ𝘯 𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩 | Em
[ Quang Anh gật đầu, khẽ:
𝘕𝘨𝘶𝘺ễ𝘯 𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩 | Em
| Miễn là đừng đuổi em đi."
𝘏𝘰à𝘯𝘨 Đứ𝘤 𝘋𝘶𝘺 | Anh.
[ Duy nhìn cậu, không nói gì. Ánh mắt lặng như đá.
____________
Trong ánh đèn vàng mờ, chiếc áo sơ mi rơi xuống sàn. Những va chạm không tình cảm, những cử chỉ không gọi tên. Đức Duy không chạm vào Quang Anh với sự dịu dàng – chỉ là cơn khát vô hình anh trút lên một người giống Đức Anh – tình đầu đã phản bội anh.
Còn Quang Anh, cậu cắn môi. Không phải vì đau. Mà vì... cậu đã chọn bước vào trò chơi nguy hiểm này – làm thế thân cho một cái bóng trong tim người khác.
---
Comments
ng ngọc bảo hanq.
hay quas nàng , tiếp dii 🤩
2025-05-31
0