Căn nhà của Duy lúc nào cũng thơm mùi quế nhẹ. Quang Anh từng nghĩ đó là mùi nến, cho đến khi cậu mở nhầm ngăn kéo phòng ngủ.
Một chiếc khăn tay thêu chữ “Đ.A.” – viền xanh bạc, mùi quế thoảng qua. Cậu khựng lại. Định cất lại thì bị Duy bắt gặp.
𝘏𝘰à𝘯𝘨 Đứ𝘤 𝘋𝘶𝘺 | Anh.
| "Đừng chạm vào đồ của cậu ấy.” -- Giọng anh lạnh như dao cắt.
𝘕𝘨𝘶𝘺ễ𝘯 𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩 | Em
| "Em chỉ… tò mò. Em xin lỗi.”
Duy không nói gì, nhưng ánh mắt anh đầy giận dữ. Cậu biết mình vừa xâm phạm vùng cấm. Lần đầu tiên, Quang Anh thấy Duy ʜúᴛ ᴛʜᴜốᴄ trong phòng – đi qua đi lại, đầu cúi thấp, mắt không rời điếu ᴛʜᴜốᴄ đã cháy gần hết.
𝘏𝘰à𝘯𝘨 Đứ𝘤 𝘋𝘶𝘺 | Anh.
| “Đức Anh từng phản bội tôi.” -- Duy buột miệng.
Quang Anh không biết phải phản ứng sao. Nhưng trái tim cậu đập mạnh – lần đầu tiên, Duy nhắc đến quá khứ với nỗi đau lồ lộ.
𝘕𝘨𝘶𝘺ễ𝘯 𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩 | Em
Cậu nhẹ giọng , nói:
𝘕𝘨𝘶𝘺ễ𝘯 𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩 | Em
| "Nếu em là người khác… không phải Đức Anh… thì anh có ghét em không?”
𝘏𝘰à𝘯𝘨 Đứ𝘤 𝘋𝘶𝘺 | Anh.
Duy nhìn cậu rất lâu. Rồi gằn từng chữ:
𝘏𝘰à𝘯𝘨 Đứ𝘤 𝘋𝘶𝘺 | Anh.
| “Tôi không ghét em. Tôi chỉ không biết em là ai.”
𝘏𝘰à𝘯𝘨 Đứ𝘤 𝘋𝘶𝘺 | Anh.
| "Tôi chỉ xem em là thế thân món yêu cầu ᴛìɴʜ ᴅụᴄ đừng mơ tưởng tôi sẽ yêu em."
𝘕𝘨𝘶𝘺ễ𝘯 𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩 | Em
Quang Anh cười, cay đắng:
𝘕𝘨𝘶𝘺ễ𝘯 𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩 | Em
| “Anh cần xác – thì tôi cho. Anh cần thế thân – thì tôi đóng vai. Nhưng đừng có lúc nào cũng nhìn tôi như cái bóng chết mẹ nào đó của anh. Tôi không phải Đức Anh. Và cũng đé𝘰 phải món đồ chơi để anh muốn làm gì thì làm.”
𝘏𝘰à𝘯𝘨 Đứ𝘤 𝘋𝘶𝘺 | Anh.
| “Biết thế thì ᴄúᴛ đi. Tôi chưa từng giữ cậu lại.”
𝘕𝘨𝘶𝘺ễ𝘯 𝘘𝘶𝘢𝘯𝘨 𝘈𝘯𝘩 | Em
| “Tôi sẽ đi... khi anh không còn cần tôi ʟêɴ ɢɪườɴɢ mỗi đêm nữa.”
Comments
ng ngọc bảo hanq.
tội boo
2025-06-04
0