《YuanHeng/NguyênHằng》Và Cậu Ở Đó, Giữa Những Ngày Bình Thường !
Chap 5 – Những người bên cạnh
Trần Dịch Hằng trở lại lớp học với một tâm trạng lẫn lộn. Cậu ngồi phịch xuống bàn, úp mặt vào cánh tay như muốn giấu đi nụ cười nhè nhẹ đang lỡ nở ra.
Tả Kỳ Hàm nhíu mày nhìn cậu:
Tả Kỳ Hàm
Gì mà cười như mới nhặt được tiền thế?
Trần Dịch Hằng
Không có gì...
Phía trước, Trần Tư Hàn quay lại, chống cằm nói nhỏ:
Trần Tư Hàn
Tôi nghe Kỳ Hàm kể rồi. Cậu gặp đàn anh Trương thật à?
Trần Dịch Hằng lúng túng gật đầu. Cậu không muốn kể quá nhiều – như thể chỉ cần nói ra, cảm xúc kia sẽ vỡ tan mất.
Trần Tư Hàn
Tôi nói đúng chưa? Hằng nhà mình mà yêu ai, chắc mềm như bánh mochi cho xem.
Tả Kỳ Hàm
Chứ không phải mỗi lần nhắc tên Trương Quế Nguyên là mặt nó đỏ tới mang tai à?
Cậu không phản bác, chỉ cười cười, tay gấp lại tờ giấy vẽ nguệch ngoạc vài dòng thơ nhỏ. Cậu định sẽ đến thư viện sớm vào sáng mai. Lòng rộn lên như học sinh tiểu học mong được khen điểm 10.
Bên phía lớp 12A1, Quế Nguyên ngồi ở hàng ghế cuối, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhiếp Vĩ Thần ngồi bên cạnh, tay tung cây bút lên không như đang chơi đùa với thời gian.
Nhiếp Vĩ Thần
Này, hôm nay cậu cười đấy nhé. Bình thường cái mặt cứ như tượng đá.
Trương Quế Nguyên
Tôi cười hồi nào?
Trương Quế Nguyên lật sách, không ngẩng đầu.
Nhiếp Vĩ Thần nhìn sang Dương Bác Văn, ra hiệu
Nhiếp Vĩ Thần
Cậu thấy không? Nụ cười mấy giây thôi mà hiếm như nhật thực ấy.
Dương Bác Văn
Là vì sáng nay có người gặp ‘học sinh khóa dưới’ ở hành lang tầng ba thì phải?
Trương Quế Nguyên khựng tay, anh biết không qua được mắt hai người này
Trương Quế Nguyên
Nhóc đó...dễ xấu hổ thật.
Anh khẽ nói, rồi quay sang nhìn Nhiếp Vĩ Thần
Trương Quế Nguyên
Cậu từng để ý ai kiểu đó chưa?
Câu hỏi bất ngờ khiến Vĩ Thần hơi sửng sốt. Rồi cậu ta cười toe
Nhiếp Vĩ Thần
Tôi hả? Tôi mà thích ai là chạy theo tỏ tình liền, không có âm thầm lặng lẽ như cậu đâu.
Trương Quế Nguyên bật cười, mắt cụp xuống
Trương Quế Nguyên
"Thử một lần âm thầm xem sao"
Dương Bác Văn nheo mắt nhìn anh, như thể đang khám phá gì đó rất thú vị
Dương Bác Văn
Cậu mà cũng có lúc mềm lòng...thì người đó chắc đặc biệt lắm
Ngoài cửa sổ, những chiếc lá vàng đầu mùa xoay nhẹ trong gió.
Có những rung động không ồn ào, nhưng lan dần như sóng nước – chạm đến những người vốn tưởng như chẳng bao giờ để lộ cảm xúc.
Bế 2 em Chòn-Hãn lên caoo<3
5 chap đầu mong là hợp gu các BaoBao nhà YuanHeng aa😋💛💜
Comments