An Toàn Trong Lồng Giam Của Anh

An Toàn Trong Lồng Giam Của Anh

chap 1

Mùa đông năm nay lạnh buốt, bông tuyết trắng trẻo rơi xuống mặt đất
Kim Hòa Nhân
Kim Hòa Nhân
Phù...
Cậu thở ra khói trắng do lạnh, gò má đã bị cái lạnh hun cho ủng đỏ
Cậu nhìn về phía những tòa cao ốc xa hoa phía trước mặt mình, ánh đèn sáng lấp lánh như khoe mẽ với thế giới bên ngoài
Kim Hòa Nhân đi vào trong sau khi xác nhận với bảo an xong liền bước nhanh về tòa C nơi cả nhà cậu đang sinh sống
Cậu đứng trước cửa một phòng một lúc rồi mới đưa tay lên gõ cửa
Giúp việc
Giúp việc
Cậu Kim
Kim Hòa Nhân
Kim Hòa Nhân
Ừm
Giúp việc
Giúp việc
Bà chủ ở trong cậu có việc gì không?
Kim Hòa Nhân
Kim Hòa Nhân
Chị bảo mẹ tôi là sắp sang năm mới rồi tôi muốn ... ở lại một đêm với bà rồi tôi sẽ đi ngay
Giúp việc
Giúp việc
Được ạ
Giúp việc làm việc nhanh chóng chẳng mất quá nhiều thời gian đã đi ra
Giúp việc
Giúp việc
Cậu vào đi, bên ngoài lạnh
Kim Hòa Nhân
Kim Hòa Nhân
Ừm
Cậu đi vào trong tháo giày, trước khi bước chân lên sàn nhà cậu hơi sững lại đưa tay lên phủi phủi lớp tuyết trên vai
Giúp việc
Giúp việc
Nay bà chủ khá vui nên cậu đừng chọc giận bà chủ
Giúp việc
Giúp việc
Sự việc năm ấy chúng tôi không thể ngờ đến
Kim Hòa Nhân
Kim Hòa Nhân
Không sao
Kim Hòa Nhân
Kim Hòa Nhân
Chị cứ đi làm việc của chị đi, tôi đi chào hỏi mẹ tôi
Giúp việc
Giúp việc
Vâng
Cậu đi theo thói quen liền đến phòng ăn, cậu đứng bên ngoài nhìn một nhà ba người đang ngồi quây quần nói chuyện vui vẻ
Ôn Nhiễm An
Ôn Nhiễm An
Mẹ ăn thêm đi
Ôn Mạc Quân
Ôn Mạc Quân
Đúng đó mẹ ăn thêm dù sao ngày này mẹ cũng khá cần quá giữ dáng
Ôn Phương Oanh
Ôn Phương Oanh
Miệng hai đứa này
Cậu đứng bên ngoài không nhúc nhích vì cậu không dám phá vỡ niềm vui của mẹ cậu
Nhưng đứng mãi bên ngoài cũng không thể giải quyết được gì
Kim Hòa Nhân
Kim Hòa Nhân
Mẹ
Giọng của cậu thốt ra liền khiến cả ba im lặng quay về nhìn cậu
Ôn Mạc Quân
Ôn Mạc Quân
Em về rồi à? Vào đây ăn đi đồ ăn còn nóng
Ôn Nhiễm An
Ôn Nhiễm An
Đúng đúng! Em vào đây ngồi cạch anh trai
Anh chị cậu thấy cậu liền vui vẻ ra mặt vội vàng đứng lên kéo cậu về chỗ ngồi chỉ là mẹ cậu bà đang nhìn cậu với thái độ không hề vui vẻ
Ôn Phương Oanh
Ôn Phương Oanh
Kệ nó, nó không tự vào ngồi được à?
Kim Hòa Nhân
Kim Hòa Nhân
Con ngồi đây
Ôn Mạc Quân
Ôn Mạc Quân
Mẹ đừng như thế hiếm lắm em nó mới về
Ôn Nhiễm An
Ôn Nhiễm An
Kìa mẹ dù sao mẹ cũng đừng đối xử với em như thế
Ôn Phương Oanh
Ôn Phương Oanh
Ha...
Ôn Phương Oanh
Ôn Phương Oanh
Nó giết chết bố nó xong vẫn muốn mẹ vui vẻ với nó
Ôn Phương Oanh
Ôn Phương Oanh
Hai đứa không nhớ gì à
Ôn Mạc Quân
Ôn Mạc Quân
Chuyện qua rồi mà mẹ
Ôn Nhiễm An
Ôn Nhiễm An
Đúng đúng! Chúng ta lên sống về tương lai
Ôn Nhiễm An
Ôn Nhiễm An
Mẹ à đã bao năm rồi mẹ cũng lên...
Ôn Phương Oanh
Ôn Phương Oanh
Im ngay!
Ôn Phương Oanh
Ôn Phương Oanh
Mẹ không chấp nhận! Lần này nó quay về mẹ đã không ý kiến! Nó còn dám về mà lại dám vào nhà
Kim Hòa Nhân
Kim Hòa Nhân
" Rõ ràng chị giúp việc đã hỏi ý mẹ"
Ôn Mạc Quân
Ôn Mạc Quân
Mẹ à là con là con bảo giúp việc cứ để em ấy vào
Ôn Mạc Quân
Ôn Mạc Quân
Nhà mình đâu thể giữ mãi chuyện xưa đúng không?
Ôn Mạc Quân
Ôn Mạc Quân
Dù gì lúc đó em ấy còn nhỏ
Kim Hòa Nhân
Kim Hòa Nhân
Lúc đó là lỗi con, con không suy nghĩ được gì con xin lỗi... mẹ đây là quà năm mới con tặng mẹ
Bà nhìn cái hộp trong suốt bên trong là một cái khăn tay nhìn thôi cũng biết nó có giá khoảng vài triệu
Ôn Phương Oanh đưa tay cầm lấy hộp quà rồi nhìn một chút
* Bộp*
Kim Hòa Nhân
Kim Hòa Nhân
Ơ...
Cậu khẽ kêu lên, chiếc khăn rơi tung ra khỏi hộp nằm gọn gàng dưới đất
Ôn Nhiễm An
Ôn Nhiễm An
Mẹ!
Ôn Mạc Quân
Ôn Mạc Quân
Mẹ!
Ôn Nhiễm An và Ôn Mặc Quân kêu lên đồng thanh, cả hai đều không ngờ mẹ mình lại hành xử như thế
Ôn Nhiễm An vội quay sang với em trai
Ôn Nhiễm An
Ôn Nhiễm An
Mẹ chỉ chưa buông bỏ được chuyện xưa
Ôn Nhiễm An
Ôn Nhiễm An
Em đừng buồn
Cậu run rẩy trong lòng chị mình. Cậu biết chuyện xảy ra là do mình nhưng thực sự cậu không hề cố ý gây chuyện hại chết bố mình
Ôn Mạc Quân
Ôn Mạc Quân
Mẹ sao mẹ làm thế? Em trai dù gì cũng có tâm ý
Ôn Phương Oanh
Ôn Phương Oanh
Bảo nó cút ngay! Cút ngay! Đừng để mẹ phải gọi bảo an! Nó hại chết chồng mẹ mà nó còn quay lại đây đưa cái khăn làm mẹ khó chịu
Ôn Mặc Quân bây giờ mới nhìn kỹ chiếc khăn, thực sự chiếc khăn có nét hơi giống chiếc khăn cổ bố anh mua tặng mẹ
Kim Hòa Nhân
Kim Hòa Nhân
Dạ... Con chào mẹ, em chào anh chị lần nào có dịp con sẽ về thăm mẹ sau
Nói rồi cậu rời khỏi vòng tay của chị, khẽ cúi đầu rồi rời đi
Nước mắt cậu như sắp rơi xuống, nó ngập tràn trong mắt cậu làm mọi thứ nhòe đi
Cậu mang họ bố lại rất giống bố, gu thẩm mỹ cũng giống bố một cách lạ kỳ. Bố cậu mất mẹ cậu như phát điên chuyển hết họ của anh chị sang họ Ôn chỉ để lại cậu với ông bà nội
Nhưng phía nhà nội cũng không dễ dàng, bên đó tranh giành gia sản khắc nghiệt, ông bà nội lần lượt qua đời trong ánh mắt của cậu kết quả cuối cùng cậu bị các bác đuổi ra khỏi nhà họ Kim
Cậu lúc đó đã tròn mười tám lên cũng lặng lẽ thu dọn một số đồ rồi chuyển đi, cậu ở trong một nhà trọ nhỏ ngày đi học tối đi làm
Cậu cứ lặng lẽ sống vậy đã hai năm hiện tại cậu hai mươi tuổi bỗng cậu nhìn thấy chiếc khăn tay liền nghĩ đến mẹ mình, cũng quá lâu rồi cậu chưa về nhà
Kim Hòa Nhân cứ nghĩ là mẹ sẽ thích chiếc khăn tay liền mua cái khăn tay đó chấp nhận sống từ giờ đến lúc nhận lương thật eo hẹp nhưng không nghĩ đến chuyện này
Cậu tự thấy bản thân quá ngây thơ rồi
Anh trai với chị gái phải dỗ dành mẹ nên chỉ có thể đứng im nhìn em trai mình rời khỏi
Tiếng quát tháo vẫn vang lên từ phía sau khiến khóe mắt cậu thêm một tầng nước
Giúp việc
Giúp việc
Cậu Kim... Cậu cầm chút đồ theo ăn tạm, tôi không ngờ lại ...
Kim Hòa Nhân
Kim Hòa Nhân
Cảm ơn chị chắc là sẽ không còn lần sau nữa đâu
Cậu cố cười khiến khuôn mặt cậu càng đau đớn hơn làm chị giúp việc cũng nghẹn ngào
Giúp việc
Giúp việc
Rõ ràng khi đấy em mới có mười một tuổi em đâu cố tình...
Kim Hòa Nhân
Kim Hòa Nhân
Em nhận đồ rồi chị vào trong đi tránh bị cảm với cả đừng nhắc đến chuyện này lỡ mẹ em không vui
Nói xong cậu khẽ gật đầu rồi đi, tay cầm bịch ni lông đóng gói đồ nặng trĩu
Cậu cứ thế lang thang trên đường, Kim Hòa Nhân cứ đi vậy cho đến khi đôi chân mỏi nhừ mới ngồi xuống ghế ở một công viên
Đồ ăn cũng đã nguôi phân nửa nhưng cậu vẫn mở hộp ra ăn từng chút một
Kim Hòa Nhân
Kim Hòa Nhân
" Chị giúp việc vẫn nấu ngon như ngày nào"
Bỗng đằng sau có tiếng bước chân, Kim Hòa Nhân quay về sau một bóng người cao lớn che khuất cả tầm nhìn của cậu
Kim Hòa Nhân
Kim Hòa Nhân
Có chuyện gì sao?
???
???
Sao cậu không về đi?
Kim Hòa Nhân
Kim Hòa Nhân
... Một chút nữa tôi sẽ về
Xong cậu nhìn đồ ăn trong tay liền nở nụ cười
Kim Hòa Nhân
Kim Hòa Nhân
Anh ăn chung không? Dù sao tôi ăn thực sự không hết với cả cả người ăn chung... năm sau sẽ đỡ buồn
???
???
Ồ...
Người kia rất không quy củ đưa tay xuống nhặt một con tôm đã bóc vỏ lên ăn
Kim Hòa Nhân
Kim Hòa Nhân
Tôi có đũa
???
???
Khá ngon đấy
Người đàn ông phớt lờ đi câu nói của cậu mà tiếp tục nhặt thêm con tôm nữa
Kim Hòa Nhân
Kim Hòa Nhân
Anh khó hiểu thật
Không một lời đáp lại
Cả hai một kẻ đứng một người ngồi cứ thế cạch nhau đến khi pháo hoa nổ vang trời
Cậu mệt mỏi thiếp đi
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play