[Sanrin/SanzuxRindou] Ghét Rồi Yêu Thôi
lần đầu rung động
"Ê, tụi bây có nghe gì chưa?"
"Nghe gì?"
"Chuyện Rindou Haitani với Haruchiyo Sanzu á."
Tiếng thì thầm rộ lên như lửa bén cỏ khô, lan nhanh qua từng dãy bàn, từng góc lớp, từng hành lang vương bụi phấn.
Một người kể, mười người thêm, rồi trăm người tưởng tượng. Và thế là, chẳng rõ từ đâu, tin đồn bắt đầu có hình thù rõ ràng:
" Sanzu thích Rindou , không phải ghét đâu , mà kiểu..không kìm lòng được ấy , tụi nó sắp tới với nhau rồi "
Rindou ghét ồn ào. Ghét phiền phức. Mà càng ghét hơn là bị nhìn chằm chằm như thú trong chuồng kính.
Tiết đầu tiên buổi chiều, cậu bước vào lớp với tâm trạng đã nhức đầu. Vừa ngồi xuống ghế thì năm ánh mắt lia tới. Người cười mỉa, người há hốc, người nhắn tin lia lịa.
Sanzu thì vẫn như mọi khi – đi trễ, áo sơ mi bung hai nút trên, tóc rối như chưa chải, tay cầm hộp sữa dâu. Cậu đi ngang bàn Rindou, huých nhẹ vai, ngồi xuống với nụ cười quen thuộc.
Haruchiyo Sanzu
Tin đồn ghê nhỉ
Haruchiyo Sanzu
Làm gì tao?
Rindou Haitani
Đọc thơ tình giữa lớp. Bộ nghĩ người ta không hiểu gì à?
Haruchiyo Sanzu
Ủa, tao có nói là thơ tình đâu. Người ta tưởng thì… đâu phải lỗi tao.
Rindou Haitani
tao không thích bị bàn tán
Haruchiyo Sanzu
Vậy thì đừng quá nổi bậc
Sanzu quay sang, tựa lưng vào ghế, ánh mắt nửa dí dỏm nửa nghiêm túc:
Haruchiyo Sanzu
ở cạnh mày tao không kìm được ánh nhìn , người ta nhìn theo là chuyện bình thường thôi
Rindou nghẹn lời trong một giây. Cậu cắn răng, quay đi, tay nắm chặt cây bút.
Từ sáng tới giờ, đâu chỉ mỗi tin đồn khiến cậu rối. Chính cái cách Sanzu nhìn, nói, chạm – như thể cứ mỗi cử động đều có dụng ý – mới là thứ khiến đầu cậu muốn nổ tung.
Cuối giờ, khi cả lớp đang chuẩn bị tan học, một giọng nam cất lên phía cuối lớp:
Mochizuki Aoi
Rindou, ra đây chút
Là Mochizuki Aoi – học sinh lớp bên, đội trưởng bóng rổ, cao ráo, đẹp trai, là người mà vài nữ sinh từng nói rằng “hợp với Rindou hơn cái tên màu mè kia.”
Rindou hơi ngạc nhiên nhưng vẫn bước ra. Mọi ánh mắt trong lớp dõi theo, trong đó có một ánh nhìn đặc biệt – lạnh như dao: của Sanzu.
Cậu chống cằm, ánh mắt dõi qua cửa sổ, môi mím chặt.
Phía sau dãy nhà E, nơi bóng râm ngả dài và vắng người, Aoi đứng khoanh tay, hơi cúi đầu.
Mochizuki Aoi
Tôi không quan tâm tin đồn.Nhưng nếu là thật...tôi thấy uổng
Mochizuki Aoi
Cậu có biết mình có bao nhiêu người để ý không? Nhưng cậu lại bị dính với tên đó...
Mochizuki Aoi
Haruchiyo Sanzu. Tôi không hiểu cậu thấy gì ở hắn.
Rindou Haitani
Không có gì cả.
Mochizuki Aoi
Vì tôi muốn cậu cân nhắc… đến người khác.
Mochizuki Aoi
Cậu ta nhìn thẳng vào mắt Rindou. Lần đầu tiên, gương mặt đó – thường lạnh – nay hơi đỏ lên.
Mochizuki Aoi
Tôi thích cậu
Một cơn gió mạnh vừa thổi qua. Rindou đứng im, hơi bất ngờ.
Mà trong một khoảnh khắc, cậu không phản ứng nổi.
Không phải vì bối rối. Mà vì… một ánh mắt khác đang hiện rõ trong đầu cậu lúc này.
Ánh mắt màu hồng khùng điên, nhưng cứ nhìn vào là tim mình muốn đập vỡ lồng ngực.
Rindou hít một hơi.
Rindou Haitani
Tôi không muốn ai nói về tôi như thể tôi là món đồ có thể ‘cân nhắc’.
Mochizuki Aoi
Tôi không có ý đó.
Rindou Haitani
Dù gì… xin lỗi. Tôi không có hứng với chuyện thích ai lúc này.
Cậu quay đi, bỏ lại Aoi đứng đó với gương mặt thất vọng
Khi quay lại lớp, Rindou không thấy Sanzu đâu. Koko đang ngồi chống cằm.
kokonoi hajime
nó ra sân sau. Mặt như muốn giết người.
Rindou bước theo con đường cũ, ra đúng chỗ ngồi dưới gốc phượng. Sanzu đang ngồi ở đó, tay nghịch bật lửa, mắt nhìn mặt đất.
Cậu không ngước lên, nhưng nói:
Haruchiyo Sanzu
Mày chọn rồi à?
Haruchiyo Sanzu
Sao? Aoi mà. Cũng được đấy chứ. Không màu mè, không ồn ào, không phiền phức.
Rindou bước lại gần, giọng đều:
Rindou Haitani
Tao bảo là tao không chọn ai mà
Haruchiyo Sanzu
Vậy sao ra đó làm gì
Rindou Haitani
Vì tao không muốn mày nổi điên cả ngày
Sanzu ngước lên. Mắt cậu khựng lại khi bắt gặp ánh nhìn ấy – lần này, không lạnh, không giận.
Chỉ là một ánh nhìn yên ắng, giống như đang nhìn vào người khiến mình mệt mỏi nhất, nhưng cũng không thể không nghĩ đến.
Rindou ngồi xuống bên cạnh. Gió nhẹ thổi qua.
Rindou Haitani
đừng nhìn tao nữa
Haruchiyo Sanzu
Không nhìn mày thì tao biết nhìn ai
Rindou Haitani
Nhìn vào gương đi. Mày cần xem lại bản thân mày đấy
Haruchiyo Sanzu
mày đúng là không dễ dụ
Rindou Haitani
/ thở ra / Tao không cần ai dụ. Nhưng mà../ quay sang, mắt không trốn tránh nữa / nếu mày nhìn tao như vậy nữa…
Rindou Haitani
Tao không chắc mình còn từ chối được lâu nữa đâu
Sáng thứ Sáu, giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp với một chồng giấy trên tay.
“Tuần sau, các em sẽ thuyết trình theo cặp. Chủ đề: Tự do và giới hạn trong xã hội học đường. Tôi đã chia nhóm sẵn để tránh thiên vị. Không đổi cặp.”
Tiếng than thở vang lên.
“Làm với ai vậy trời...”
“Miễn đừng dính cái thằng...”
“Haruchiyo và Haitani.”
Cả lớp nín lặng.
Rindou ngẩng lên. Sanzu cũng ngẩng lên.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Rindou thở dài, không nói gì. Còn Sanzu thì… cười.
Thứ cười chẳng khác gì “Thượng Đế đã nghe lời cầu nguyện của tôi.”
Giờ ra chơi, Sanzu tự động kéo ghế ngồi cạnh bàn Rindou, vắt chân lên ghế như thể đã quen ngồi ở đó từ kiếp trước.
Haruchiyo Sanzu
Chủ đề thú vị ghê ha. Tự Do. Giới Hạn. Trường Học
Rindou cầm tập vở, không ngẩng lên.
Rindou Haitani
Mày lo mà nghiêm túc. Tao không muốn điểm thấp vì trò đùa của mày
Haruchiyo Sanzu
tao không bao giờ đùa với việc được ở cạnh mày
Rindou Haitani
/ quay qua / mày không thấy phiền à?
Haruchiyo Sanzu
Không. Tao thấy vui.
Rindou Haitani
Không sợ tao làm thật à?
Sanzu nhìn cậu, chậm rãi nói:
Haruchiyo Sanzu
Tao chỉ sợ một ngày nào đó tao không làm chung gì với mày nữa
Rindou khựng lại. Trong khoảnh khắc đó, chữ trong sách mờ dần, tiếng ồn xung quanh mờ dần… chỉ còn ánh mắt Sanzu – tĩnh, và thật.
Chiều hôm đó, hai người gặp nhau ở thư viện trường để lên dàn ý. Lúc đầu còn ngượng. Sau, vì chủ đề quá “nhức não”, cả hai buộc phải nghiêm túc.
Rindou Haitani
mày thấy tự do trong trường là gì?
Sanzu trả lời không chút đùa:
Haruchiyo Sanzu
Là được là chính mình, dù có bị người khác nhìn kiểu gì.
Rindou Haitani
Còn giới hạn?
Haruchiyo Sanzu
Là ánh mắt người khác. Là lời đồn. Là sợ hãi không được chấp nhận.
Rindou im lặng.
Một lần nữa, cậu bị bất ngờ bởi chiều sâu trong suy nghĩ của Sanzu. Cái vẻ ngông nghênh chỉ là lớp vỏ. Dưới đó là một tâm hồn... cô đơn, luôn cố gắng sống thật.
Rindou Haitani
Mày..từng bị giới hạn nhiều lắm nhỉ
Rindou buột miệng.
Sanzu nhìn cậu, nghiêng đầu:
Haruchiyo Sanzu
đang thấy tội tao à?
Rindou Haitani
Không. Tao đang thấy mình... cũng giống mày
Hai người nhìn nhau.
Không còn là ánh mắt “ghét không đội trời chung”. Mà là ánh nhìn... nhận ra bản thân trong người đối diện.
Tối hôm đó, Sanzu nhắn tin cho Rindou – lần đầu tiên.
Haruchiyo Sanzu
' mai mày có rảnh không? '
Haruchiyo Sanzu
' tao muốn thuyết trình trước mặt mày thôi '
Rindou định gõ một câu mỉa mai, nhưng rồi lại xóa. Cuối cùng chỉ gửi:
Tin nhắn “đã xem” hiện lên trong chưa tới ba giây. Sau đó là một icon hình mặt cười nhe răng.
Rindou nhìn cái icon đó, rồi lặng lẽ đặt điện thoại xuống.
Sanzu đang thay đổi.
Hoặc… cậu đang thay đổi.
Hoặc cả hai.
Chiều thứ Bảy. Thư viện trường mở cửa muộn hơn bình thường, yên tĩnh như cõi riêng không ai chạm đến.
Rindou đến đúng giờ. Cậu tưởng mình sẽ phải đợi, nhưng khi vừa đẩy cửa phòng học nhóm phía sau thư viện, Sanzu đã ngồi đó.
Khác hẳn mọi ngày.
Áo sơ mi được sơ vin chỉnh tề. Mái tóc được vuốt gọn. Và lần đầu tiên, cậu ấy mang theo một tập tài liệu in gọn gàng – đánh dấu bằng highlight hồng.
Rindou Haitani
Sao nhìn mày như vừa đi phỏng vẩn vậy
Haruchiyo Sanzu
Thì đúng rồi. Tao đang muốn xin vào vị trí ‘người được mày nhìn với ánh mắt khác’.
Rindou Haitani
Được rồi, bắt đầu đi.
Thật kỳ lạ. Lúc học chung trong lớp thì cả hai hay đấu khẩu. Nhưng khi chỉ có hai người, không gian như co lại. Im lặng giữa họ không phải ngại ngùng mà là... thoải mái.
Sanzu trình bày phần của mình. Giọng cậu đều, chắc, và có lúc chùng xuống khi nhắc tới áp lực trở thành hình mẫu mà xã hội đặt ra.
Rindou lặng người.
Lúc tới lượt mình, Rindou nói chậm rãi, từng chữ như được chắt lọc kỹ. Khi nói tới giới hạn do chính bản thân đặt ra vì sợ bị tổn thương, cậu thoáng dừng lại.
Sanzu hỏi , khẽ nghiêng người
Rindou Haitani
Ừ. Chỉ là…/ nhìn vào tập giấy /...đôi lúc tao nghĩ, tao ghét mày vì mày giống tao.
Sanzu khựng lại.
Ánh sáng mờ từ đèn trần rọi xuống gương mặt Rindou – sắc lạnh thường thấy dường như đã tan chảy, để lộ ra một nét gì đó mong manh.
Haruchiyo Sanzu
tao cũng nghĩ vậy
Haruchiyo Sanzu
Tao cứ bám lấy cậu vì... tao nhìn thấy bản thân trong ánh mắt mày. Cái bản thân tệ không ai chấp nhận.
Im lặng.
Cả hai đều nhìn xuống tập giấy, nhưng ý nghĩ lại bay ngược về quá khứ: những lần bị bàn tán, những ánh nhìn phán xét, những lần đứng một mình giữa hành lang dài, không ai thật sự hiểu.
Đột nhiên, Sanzu đứng dậy, bước tới.
Rindou ngẩng lên, chưa kịp nói gì thì Sanzu đã vươn tay, chạm nhẹ vào đầu gối cậu, khẽ nói:
Haruchiyo Sanzu
Mày không cần phải hiểu tao ngày. Nhưng đừng đẩy tao ra. Bởi tao chưa cố gắng với ai nhiều như vậy
Gió từ khe cửa lùa vào, mang theo mùi sách cũ, mùi bụi và cả mùi trái tim bắt đầu lạc nhịp.
**
Lúc ra về, Rindou bước chậm. Sanzu đi cạnh cậu, không nói gì. Thỉnh thoảng tay cậu đung đưa, như thể vô tình chạm nhẹ vào tay Rindou.
Cuối con đường, khi sắp rẽ ngã ba, Sanzu dừng lại.
“Rindou.”
Cậu quay lại.
Haruchiyo Sanzu
Nếu một ngày mày chán cái ánh nhìn lạnh lùng đó… tao sẵn sàng giữ giùm. Để mày chỉ cần nhìn tao bằng ánh mắt khác.
Sanzu nhếch môi, không trả lời. Chỉ nói khẽ:
Haruchiyo Sanzu
Thứ ánh mắt... mày vừa nhìn tao khi tao đứng thuyết trình ấy.
Rindou đứng đó, gió thổi nhẹ qua tóc.
Cậu không cười. Nhưng trái tim thì khẽ rung.
Comments
Hanie Mie
xưng hô rối loạn v :))
2025-06-03
0