Gửi Thanh Xuân Giữ Hộ Tôi Một Chữ 'Yêu' [Bách Chu-Bách Lý Thiêu Di]
Chap 2
Phòng học lớp 12A3, sáng đèn huỳnh quang, nắng hắt qua khung cửa sổ, rọi lên mặt bàn từng vệt vàng mỏng như tơ trứng. Trên bảng, thầy giáo dạy Toán đang viết một phương trình dài đến hơn nửa bảng, phấn trắng va vào bảng xanh nghe kèn kẹt, vỡ tan thành bụi trắng mịn như tro.
Bách Hân Dư ngồi cuối lớp, nửa thân nằm dài trên mặt bàn. Tay trái cầm bút, tay phải chống cằm, ánh mắt không nhìn bảng mà đang chăm chăm... nhìn nàng.
Nàng – Chu Di Hân – vẫn ngồi ngay bàn trước, mái tóc đen buộc gọn bằng sợi dây màu lam nhạt, cổ áo sơ mi đồng phục phập phồng theo nhịp thở đều. Lưng thẳng như thân trúc, tay viết nhanh nhẹn mà nét chữ vẫn đều như in. Một người con gái khiến người ta muốn ngắm cả tiết học mà chẳng thấy chán.
Bách Hân Dư
/lầm bầm rất khẽ/
Đủ để bản thân cô nghe thấy.
Bách Hân Dư
"Công chúa nhỏ của tui… "
Bách Hân Dư
"Học mà cũng đẹp nữa. Học xong chắc nàng thành tiên mất thôi… "
Không ai hay, trong quyển vở nháp đặt trước mặt cô, giữa những dãy số hình học hỗn độn, có một dòng chữ bằng mực tím được viết kín ở mép vở:
—“Tiểu Hân, nếu hôm nay là ngày cuối cùng được nhìn thấy nàng, thì cho tui ngắm kỹ thêm một chút… Chỉ một chút nữa thôi.”
Sân trường nhốn nháo, tiếng bước chân, tiếng nói cười, tiếng loa phát thanh đọc bảng tin... tất cả đan xen nhau thành bản giao hưởng ồn ào của tuổi trẻ. Căn-tin, góc quen thuộc phía sau dãy nhà B, hôm nay vẫn đông kín.
Nhưng trong số hàng chục hàng trăm học sinh chen mua cá viên chiên, bánh cuốn nóng, bánh gạo cay, chỉ có hai người như bị tách khỏi thế giới.
Bách Hân Dư
/vừa gắp thức ăn cho nàng, vừa nói/
Bách Hân Dư
Công chúa nhỏ của mình ốm quá. Cậu phải ăn nhiều vô.
Bách Hân Dư
Mình chăm cậu để sau này còn bán đi kiếm lời. Ốm vậy giá thịt heo đã rẻ rồi thì mình sao hồi vốn đây?
Bách Hân Dư
Nên công chúa nhỏ ơi, mau mau ăn nhiều để sau này tui gả nàng cho chàng hoàng tử nào đó kiếm lời nhé!
Chu Di Hân
/phì cười, giơ tay hất nhẹ đôi đũa/
Chu Di Hân
Xàm quá rồi đó. Cậu tưởng tui là heo thịt à?
Bách Hân Dư
Chứ không phải hả?
Bách Hân Dư
Mỗi lần giận lên thì đạp tui không khác gì heo rừng.
Nàng cười, nụ cười rạng rỡ như nắng xuyên qua tầng mây sớm. Miếng cá viên vừa gắp còn chưa đưa lên miệng đã phải bật cười vì độ lầy lội của nữ nhân ngốc nghếch trước mặt. Đám bạn cùng bàn nhìn thấy cũng bật cười theo, có đứa còn thì thầm:
Nhân Vật Quần Chúng
– Hai người đó là couple ngầm hả?
Nhân Vật Quần Chúng
– Không biết, nhưng thân nhau dễ sợ!
Nghe vậy, Bách Hân Dư quay đi, cười lặng. Cái thân của nàng và cô, đúng là dễ khiến người ngoài tưởng nhầm.
Chỉ có điều… người ngoài không hiểu, cũng không cần hiểu.
—“Đôi khi, sự gần gũi không phải là khởi đầu của tình yêu. Nó chỉ là cơn say nắng của kẻ ngốc, cứ tưởng ánh mặt trời là của riêng mình.”
Trên bàn ăn, hai hộp cơm giấy đã gần cạn. Chu Di Hân đang ăn phần chả giò của mình, còn Bách Hân Dư đã lén gắp bỏ vào hộp nàng thêm một miếng thịt nướng nữa.
Chu Di Hân
Ê! Đừng có gắp thịt cho mình nữa.
Chu Di Hân
Cậu ăn đi, dạo này nhìn người gầy đi rồi kìa!
Nữ nhân kia khẽ lắc đầu, mỉm cười.
Bách Hân Dư
Mình ăn trong ánh mắt nàng là đủ no rồi.
Chu Di Hân
/lườm một cái dài/ Dẹp giùm mấy lời thoại sến súa đó đi.
Chu Di Hân
Cậu tưởng tui là nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết mấy cậu viết hả?
Chữ “tiểu thuyết” vừa rơi ra khỏi miệng nàng, trong lòng Bách Hân Dư chợt thắt lại. Cô khẽ ngẩng nhìn người đối diện, ánh mắt lấp lánh mà giấu bao tầng sóng ngầm.
Nếu nàng biết “tiểu thuyết” thật sự đã được viết, và nhân vật nữ chính trong ấy chính là nàng… thì liệu nàng còn cười như bây giờ không?
—“Tiểu Hân… Có một bản thảo viết về nàng, từ mùa hạ năm mười sáu tuổi đến mùa thu năm mười tám… Nhưng người đọc nó, không phải nàng.”
Tan học trưa, cả hai ngồi sau lớp vì buổi học phụ đạo đầu giờ chiều. Trong khi Di Hân lôi sách ra học thì Bách Hân Dư đã gục xuống bàn, mắt nhìn trời xanh qua khung cửa sổ.
Gió lay nhẹ rèm trắng. Lá bàng rụng xuống, đáp lên khung cửa. Ánh sáng dịu dàng trùm lên gương mặt cô, một gương mặt mang vẻ vô tư, ngốc nghếch – nhưng chẳng ai thấy được làn mây xám phía sau.
—“Đôi khi, tớ muốn nói… Tiểu Hân à, đừng rời xa tớ được không? Nhưng nói rồi thì sao? Cậu sẽ dừng lại sao? Hay chỉ cười cười, rồi nói: ‘Đồ ngốc à, tụi mình là bạn mà.’”
Chiều hôm ấy, Bách Hân Dư về nhà. Trên gác xép nơi phòng riêng, cô mở laptop. Trên màn hình là trang chủ diễn đàn văn học cũ kỹ.
Tài khoản: Tiểu Bạch
Tác phẩm: Đơn Tư Ký
Giao diện đơn sơ hiện ra, dòng truyện vẫn dừng ở chương 5. Dòng bình luận mới nhất hiện rõ:
Nhân Vật Quần Chúng
Bình luận độc giả:
—“Tiểu Hân trong truyện dễ thương ghê… Không biết cô gái ‘tôi’ có đến được với người mình thích không?”
Bách Hân Dư
/gõ phím rất chậm, khẽ cười một mình/
Bách Hân Dư
—"Không. Không đến được đâu. Vì cô ấy chưa từng được ở trong câu chuyện của nàng ấy. "
—"Có những đoạn tình cảm, không phải không đủ dũng khí để thổ lộ. Mà là biết rất rõ — dẫu thổ lộ rồi, kết cục vẫn không khác biệt."
Lzh Dương
Nếu mọi người chưa hiểu...
Lzh Dương
Thì có nghĩa là 1 đoạn trích trong tác phẩm "Đơn Tư Ký" của Tiểu Bạch á :>
Comments
Zhukov
à à em đoán chị thêm cái nì để lm j r =)) có phải cho phần 2 HE nếu p1 SE ko
2025-06-01
0
Zhukov
trung bình của t và đứa bạn 🤡
2025-06-01
0
Cái đuôi nhỏ của Lzh.
em xin phép mua bé heo này nếu chị đồng ý bán /Slight/
2025-06-01
0