Chap 3

Phía cuối con ngõ nhỏ ở khu Lâm An cổ, có một mái nhà ngói đỏ, tường quét vôi cũ, bên hông là giàn hoa giấy trổ từng chùm hồng phấn như cánh váy công chúa xòe trong gió.
Chiều hôm đó, khi nắng đã ngả dần sang sắc mật ong, Bách Hân Dư dắt chiếc chiến mã trung thành — cũng tức là cái xe đạp cũ kỹ đã gãy yên ba lần và thay lốp bốn lượt — tới trước cổng nhà Chu Di Hân. Trên tay cô, hai ly trà sữa lắc nhẹ theo nhịp bước, còn trong mắt là ngọn gió reo rắt từ phía hiên nhà quen thuộc.
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
/gõ cửa nhẹ nhẹ, cười ngốc/
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
Công chúa ơi, kỵ sĩ tới đón nàng đi học đây nà!
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
Có mang lễ vật cầu thân nè: trà sữa đường đen thêm thạch phô mai...
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Đứng đó. Lễ vật của ngươi đâu?
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Tới muộn mà còn la lối om sòm, hàng xóm tưởng người ta có nuôi cún dữ.
Bách Hân Dư đưa ly trà tới sát mặt nàng, giọng ngọt như mía lùi.
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
Nàng không nhận... thì ta đổ lên đầu bây giờ!
Chu Di Hân
Chu Di Hân
/búng trán cô một cái rõ đau/
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Nghịch như con nít.
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Trễ là tại ai hả? Mỗi lần đi học thêm là y như rằng cậu tới trễ.
Nữ nhân kia ôm trán, làm bộ đau đớn rên rỉ, nhưng mắt vẫn lấp lánh ánh cười. Đối với nàng, bất kể có bị đánh mắng cỡ nào, chỉ cần được cùng nàng đi học, chỉ cần được sánh vai trong buổi chiều dần nguội, thì cái gì cũng hóa nhẹ tênh.
Hai nàng ngồi lên xe. Chu Di Hân ngồi phía sau, tay giữ ly trà sữa, còn tay kia chống nhẹ vào vai cô bạn trước mặt. Một cử chỉ nhỏ, nhưng đối với Bách Hân Dư, đó là ấm áp hơn cả áo khoác trong mùa đông.
—“Cái dựa nhẹ của nàng... Là đặc quyền chỉ có tớ, phải không?”
Đường từ khu nhà nàng tới trung tâm học thêm nằm dọc theo sông, hai bên trồng hàng dương liễu già. Lá rủ xuống, lơ lửng như chạm tóc, như chạm những ý nghĩ không tên.
Chiếc xe đạp cọc cạch chạy chầm chậm theo nhịp đều, Bách Hân Dư vừa đạp xe vừa quay đầu nói:
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
Hôm nay tui dắt nàng đi đường vòng... đường tình ái á...
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
Vì đường thẳng thì ngắn, không có nhiều thời gian ở bên nàng~
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Đi thêm vài vòng nữa, mai khỏi đi học.
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Cả hai đứa bị trễ giờ, bị thầy đuổi luôn khỏi lớp.
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
Vậy càng tốt! Hai đứa mình bị đuổi, rồi về quê nuôi cá và trồng thêm rau.
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
Tui làm ruộng, nàng đọc sách dưới bóng cây, thỉnh thoảng chép thơ, làm bánh nếp...
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
Ui trời, mộng ước tuổi mười tám thiệt thơm!
Chu Di Hân
Chu Di Hân
/lườm dài cả mét/
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Mộng mơ của cậu... ngớ ngẩn ghê.
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Có nuôi nổi tôi không mà mơ?
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
Không nuôi nổi nàng... thì tui nuôi bản thân, rồi ngắm nàng từ xa cũng được.
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
Nàng đừng lấy chồng sớm là tui mừng lắm rồi.
Lời nói ấy, chỉ như giỡn chơi. Nhưng lòng người nghe có thực nhẹ tênh? Hay nặng trĩu đến mức chẳng dám nói thêm điều gì?
Gió chiều thổi ngược, mang theo mùi hoa lan từ khu công viên ven đường. Cô gái ngồi sau khẽ cúi đầu, tay siết ly trà sữa hơi chặt hơn. Không ai nói gì. Một khoảng lặng dài bằng nửa con đường trôi qua. Mặt trời chìm dần vào lòng sông, phản chiếu ánh vàng rực rỡ lên khung cảnh thanh bình như tranh thủy mặc.
Trước khi bước vào trung tâm học thêm, Bách Hân Dư vẫn không quên quay lại, đưa nàng miếng bánh quy kẹp chocolate do chính tay cô làm. Nét chữ nguệch ngoạc ghi trên giấy gói vẫn còn mùi mực tươi:
"Công chúa ăn nhiều vào, học giỏi xong thì về làm vợ tui."
Chu Di Hân
Chu Di Hân
/nhận lấy, nhưng che miệng cười không thôi/
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Đồ ngốc! Biết rõ người ta sẽ không đồng ý mà vẫn ghi cái này làm gì?
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
/cúi đầu, cười ngơ/ Ai nói tui mong nàng đồng ý đâu.
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
Tui ghi... để mình tui đọc cũng được.
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
Tui là tác giả, nàng chỉ là nhân vật thôi, công chúa không có quyền chỉnh sửa truyện của tác giả nha~
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Nhưng... tác giả có chắc không? Cậu biết rõ kết thúc chưa?
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
Không chắc.
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
Nhưng tui nghĩ... truyện này sẽ không có kết thúc đâu. Vì nếu có, chắc là bi kịch.
Chu Di Hân định nói gì đó, nhưng thôi. Có lẽ nàng cảm thấy gì đó trong ánh mắt cô bạn ngốc ấy. Cái cảm giác mong manh như tơ nhện đầu xuân – không nhìn rõ nhưng luôn khiến lòng người khó chịu.
Buổi học thêm kéo dài, giảng viên giọng đều đều giảng về biến đổi lũy thừa và logarit. Nhưng Bách Hân Dư chẳng nghe được chữ nào. Trong đầu cô, chỉ còn một hình ảnh duy nhất: nàng – người con gái ngồi cạnh, tóc buông nửa vai, ánh đèn vàng hắt vào đường cong sống mũi, khiến tim người ta mềm ra từng phân một.
Và những câu chữ... những con chữ âm thầm thành hình trong đầu cô:
—"Nếu một ngày cậu ấy biến mất, tôi sẽ tìm đến mọi bản thảo của chính mình để kiếm lại người con gái ấy. Nhưng nếu một ngày tôi biến mất... liệu người ta có bao giờ lật một trang nào?"
—"Có những tình cảm, không cần thổ lộ. Vì ngay cả khi im lặng... nó cũng đã nói quá nhiều. "
-HẾT-
Lzh Dương
Lzh Dương
Ban đầu tên truyện mình định sẽ viết là "Đơn Tư Ký" với ngôi kể "Tôi" là tiểu thuyết.
Lzh Dương
Lzh Dương
Nhưng sau đó có vài vấn đề với nhỏ edit cùng lên đổi qua truyện chat
Lzh Dương
Lzh Dương
Vì là truyện chat lên mình sữa cốt truyện và thêm chính phần truỵên "Đơn Tư Ký" vào "Lỡ Một Nhịp 'Yêu' " mà viết song song.
Hot

Comments

Nguyên Như

Nguyên Như

thấy chăm chăm là sắp off lâu này

2025-06-02

0

Cái đuôi nhỏ của Lzh.

Cái đuôi nhỏ của Lzh.

vấn đề gì =))? ai kia làm mất file idea mà /Smug/

2025-06-02

0

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play