Chapter 3.1: Giai Điệu Thức Tỉnh Giữa Màn Sương

Lời mời của Kira lơ lửng trong không khí ẩm ướt của Thị trấn Sương Mù, như một cánh bướm đêm lạc vào vùng đất của bóng tối. Ozin đứng bất động, đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng vào Kira.
Cậu bé không nói gì, nhưng sự im lặng ấy nặng trĩu hơn bất kỳ lời từ chối nào. Kira cảm nhận được bức tường băng giá mà Ozin đã dựng lên quanh mình, một bức tường được xây bằng nỗi đau và sự mất mát.
Anh biết, một lời mời đơn thuần sẽ không đủ để phá vỡ nó.
•_Kira°ᰔ
•_Kira°ᰔ
//Giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp, không hề thúc ép, đôi mắt đỏ nhìn sâu vào Ozin. // -Em không cần phải tin. Chỉ cần... lắng nghe thôi.
Kira khẽ rút tay khỏi vai Ozin, nhưng ánh mắt đỏ của anh vẫn kiên định nhìn cậu bé. Anh lùi lại một bước, đưa tay chạm vào một chiếc chuông gió cũ kỹ treo trên hiên nhà đổ nát gần đó.
Chiếc chuông đã rỉ sét, không còn phát ra âm thanh trong trẻo, nhưng khi Kira chạm vào, một luồng ký ức dịu dàng, trong trẻo ùa về trong tâm trí anh.
Đó là ký ức về một buổi chiều nắng vàng, tiếng cười trẻ thơ và mùi bánh nướng thơm lừng. Kira nhắm mắt lại, để những hình ảnh ấy hiện rõ mồn một trong tâm trí mình, như một thước phim cũ kỹ đang được tua lại.
Anh hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi hương của quá khứ, và bắt đầu kể.
•_Kira°ᰔ
•_Kira°ᰔ
//Giọng anh bắt đầu kể, như một lời thì thầm từ quá khứ, đôi mắt đỏ khẽ nhắm lại, tập trung vào chiếc chuông gió, tay kia khẽ siết chặt Lọ Thủy Tinh Ký Ức//
•_Kira°ᰔ
•_Kira°ᰔ
-Ngày xưa... chiếc chuông này từng ngân lên những giai điệu vui tươi nhất.
•_Kira°ᰔ
•_Kira°ᰔ
-Nó kể về một buổi chiều, khi những đứa trẻ trong thị trấn chạy nhảy trên con đường này, tiếng cười của chúng hòa vào tiếng chuông gió, trong trẻo như pha lê.
•_Kira°ᰔ
•_Kira°ᰔ
-Mùi bánh nướng từ lò bánh mì của bà lão ở cuối phố bay khắp nơi, ngọt ngào và ấm áp...
•_Kira°ᰔ
•_Kira°ᰔ
-Có một cậu bé, mái tóc trắng , đôi mắt sáng ngời, thường đứng ở đây, chờ đợi tiếng chuông gió báo hiệu anh cậu đã về từ chợ...
•_Kira°ᰔ
•_Kira°ᰔ
- Cậu bé đó là em, Ozin // Nhìn thẳng vào mắt Ozin. //
Ozin không hề nhúc nhích. Cậu bé vẫn đứng đó, như một bức tượng được tạc từ nỗi cô đơn.
Nhưng có một điều gì đó trong giọng kể của Kira, một sự chân thành và dịu dàng đến lạ lùng, đã khiến cậu bé không thể rời đi.
Giọng nói ấy không giống bất kỳ ai cậu từng nghe, nó như một dòng suối mát lành chảy qua tâm hồn khô cằn của cậu.
Ozin không muốn nghe, nhưng đôi tai cậu lại vô thức lắng lại, như bị một sợi tơ vô hình nào đó kéo giữ. Cậu bé cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ, một cảm giác quen thuộc đến khó tả, như thể giọng nói ấy đang chạm vào một góc khuất đã bị lãng quên trong trái tim mình.
Từ phía xa, hai cái đầu nhỏ ló ra từ sau một bụi cây.
Đó là Kisa và Kijay, hai cậu bé tò mò nhất thị trấn, vốn đã lén theo dõi Gánh Xiếc Lạc Loài từ lúc họ đến. Chúng nhìn Kira, rồi nhìn Ozin, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
Tiếng kèn saxophone của Kuro bắt đầu vang lên, những nốt nhạc đầu tiên trầm buồn, như tiếng lòng của thị trấn Sương Mù, hòa vào màn sương dày đặc.
•_Kisa°ᰔ
•_Kisa°ᰔ
//Thì thầm với Kijay, mắt mở to. // -Này, anh ấy đang làm gì vậy? Tiếng kèn... nó buồn quá.
•_Kijay°ᰔ
•_Kijay°ᰔ
//Mắt tròn xoe, giọng run run. // -Anh ấy... đang kể chuyện? Và tiếng kèn... nó làm tớ muốn khóc.
Kuro, đứng cạnh Kira, nhìn Kira với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Anh thấy Kira không chỉ đang kể chuyện, mà còn đang dùng cả trái tim mình để chạm vào nỗi đau của Ozin, và cả nỗi đau của thị trấn.
Giai điệu từ chiếc kèn saxophone của Kuro bắt đầu chuyển mình.
Khi Kira kể về những ký ức tươi đẹp, âm nhạc của anh cũng thay đổi.
Nó trở nên ấm áp hơn, du dương hơn, mang theo sự hoài niệm và một tia hy vọng mong manh, như ánh nắng yếu ớt xuyên qua kẽ lá.
•_Kuro°ᰔ
•_Kuro°ᰔ
//Ánh mắt không rời Kira, một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lồng ngực// " Kira... cậu thật đặc biệt."
•_Kuro°ᰔ
•_Kuro°ᰔ
"Dịu dàng đến mức này... làm sao tôi có thể không tin tưởng cậu được chứ? Tôi sẽ bảo vệ ông, Kira. "
•_Kuro°ᰔ
•_Kuro°ᰔ
"Bằng mọi giá. Tôi sẽ dùng âm nhạc của tôi để xoa dịu mọi nỗi buồn mà cậu phải gánh chịu."
Anh khẽ chạm vào chiếc vòng cổ Nốt Nhạc Vô Hình đeo trên cổ.
Một luồng năng lượng ấm áp lan tỏa từ chiếc vòng, hòa vào giai điệu của anh, khiến âm nhạc trở nên sống động và có sức lay động hơn bao giờ hết.
Giai điệu của Kuro không chỉ là âm thanh, nó là một lời ru, một lời an ủi, len lỏi qua màn sương và chạm vào những trái tim đang ngủ quên, kể cả những trái tim nhỏ bé của Kisa và Kijay.
Siro, với đôi mắt hai màu đặc biệt, cũng đang quan sát Kira và Ozin.
Anh cảm nhận được sự kết nối mong manh đang hình thành.Rồi Siro nhẹ nhàng tiến đến một bụi cây nhỏ gần đó, vốn đã khô héo, lá úa vàng và cành trơ trụi, trông như đã chết từ lâu. Anh khẽ đặt tay lên thân cây, truyền đi một chút năng lượng sống.
•_Siro°ᰔ
•_Siro°ᰔ
//Ánh mắt đầy tin tưởng nhìn Kira, một nụ cười nhẹ nở trên môi.// "Kira... em luôn biết cách gieo hạt giống đúng chỗ."
•_Siro°ᰔ
•_Siro°ᰔ
"Anh sẽ giúp em. Anh sẽ cho họ thấy hy vọng không bao giờ chết."
Kira vẫn tiếp tục kể, giọng anh như một dòng suối chảy qua những ký ức.
Anh kể về những buổi chiều hoàng hôn rực rỡ trên cánh đồng lúa, nơi những đứa trẻ cùng nhau chạy đua với gió.
Anh kể về những đêm trăng sáng và tiếng hát đồng dao của những người mẹ ru con ngủ, về những bữa cơm gia đình ấm cúng, tiếng cười giòn tan của những người cha.
Anh kể về những điều bình dị nhất, những điều mà Thị trấn Sương Mù đã từng có, trước khi Cơn Sốt Mờ Mịt cướp đi tất cả.
Mỗi lời anh nói ra đều mang theo một chút hơi ấm, một chút ánh sáng, xua đi màn sương lạnh lẽo của nỗi tuyệt vọng.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play