Tớ Không Cần Ai Giúp Cả

Sáng thứ Hai – buổi học đầu tiên của Duy tại ngôi trường mới. Tiếng trống vang lên, rền rĩ như kéo dài cả bầu không khí ẩm ướt từ cơn mưa đêm qua. Hành lang lớp 10A2 đầy tiếng giày dép, tiếng cười nói của những người quen thuộc nhau từ năm lớp 10. Còn Duy, chỉ có cái cặp nặng trĩu và đôi mắt lặng im. Cậu bước vào lớp, ánh nhìn lướt qua từng gương mặt xa lạ. Không ai quay lại nhìn cậu. Không ai chào. Không ai mời ngồi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
(ngẩng đầu, giọng thân thiện): – Ê, bạn mới hả? Lớp mình còn bàn trống đó, ngồi tạm đi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Duy (nhìn thẳng, mắt không biểu cảm): – Không cần chỉ. Tự tôi tìm được.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
(ngớ người vài giây, rồi bật cười nhẹ): – Ừ… cũng được
Mọi thứ đáng lẽ đã dừng ở một buổi học tẻ nhạt như vậy, nếu không có tiết Văn.
Tiết Văn – cô giáo cho học sinh viết bài “Ký ức đẹp nhất trong em là gì?” Cả lớp cắm cúi viết, riêng Duy nhìn ra cửa sổ. Gió lùa nhẹ, mang theo mùi mưa sót lại từ hôm qua. Quang Anh ngồi sau lưng, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn cậu bạn mới, nhưng không thấy gì ngoài chiếc gáy gầy gò và sống lưng thẳng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
(thì thầm, cười nhẹ): – Không viết à? Hay chưa từng có ký ức đẹp?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
(không quay lại): – Chuyện của tôi, không liên quan đến cậu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
(giọng nhỏ nhưng có phần nghiêm túc hơn): – Ừ, nhưng tôi thấy ai đó đang cố quên quá khứ hơn là viết về nó.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
(quay phắt lại, mắt ánh lên giận dữ): – Cậu là gì mà nói như hiểu tôi lắm vậy? Lớp phó? Hay là kiểu người thích xen vào chuyện người khác để thấy mình tốt hơn?
Cả lớp ngơ ngác nhìn về phía hai người. Không khí đông cứng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
(giọng vẫn bình tĩnh, nhưng mắt đã sâu hơn): – Tớ không cần phải hiểu cậu. Nhưng nếu cậu cứ giấu hết mọi thứ sau lưng và gồng lên như thế… thì liệu có ai thực sự đến gần cậu được không?
Duy im lặng. Tay nắm chặt cây bút. Trái tim cậu nhói lên – không phải vì câu nói, mà vì... có ai đó vừa chạm đúng vào nơi cậu không bao giờ muốn mở ra.
Sau tiết học, Duy bỏ về một mình.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
(bạn thân của Duy, gọi với theo): – Duy, đợi tớ với!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lắc đầu, không nhìn): – Họ lại bắt đầu rồi đấy. Tớ ghét kiểu người đó nhất. Thân thiện để làm gì? Rồi cũng quay lưng như tất cả thôi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
(thở dài): – Không phải ai cũng giống nhau đâu. Nhưng nếu cậu cứ đẩy người khác ra như vậy... cậu sẽ không còn ai nữa.
Duy im lặng. Trên trời, mây đen lại kéo về. Mưa, một lần nữa, rơi xuống không báo trước. --- Cùng lúc đó, Quang Anh đang đứng một mình trong lớp học vắng. Ánh mắt cậu nhìn xuống tờ giấy chưa viết. Nhưng ở một góc nhỏ, dòng chữ vừa được viết bằng nét mực nhòe đi vì tay hơi run: > “Ký ức đẹp nhất của tớ... có lẽ là ánh mắt người ấy – dù chưa từng nhìn về phía tớ.”
tác giả
tác giả
Cắt nha gặp lại ở chap sau

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play