chap2
Ngồi trong căn phòng tối hiu quạnh,em nhìn ra bên ngoài ngẩn ngơ.
Tố Viễn
“Hôm nay trời đẹp thật,hay ra ngoài nhỉ?”
Đang nghĩ vu vơ thì tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của em.
Nhưng chả để em kịp đồng ý,cánh cửa đã tự động mở ra.
Vì đã quá quen,em không buồn nói đến.
Cha mẹ đã lấy đi sự tự do của em,giờ còn lấy luôn cả sự riêng tư.Cứ một tiếng sẽ có một tên người hầu bước vào để chắc chắn em không bỏ trốn,vì vậy suốt mười mấy năm trời rồng rã,dù đã có suy nghĩ lén ra bên ngoài nhưng em cũng không thể làm được.Căn phòng em đang ở cũng được gia cố chắc chắn không một khe hở hệt như một nhà tù mini,dù cố vùng vẫy nhưng em sẽ chẳng bước ra được,một phần cũng vì em sợ….cứ nghĩ đến khuôn mặt tức giận của cha em lại khẽ rùng mình
Hầu nam
Cậu chủ đang nghĩ gì vậy?
Em liếc hắn một cái bức xúc,có vẻ là một tên người hầu mới nên mới không biết rằng không được phép bắt chuyện với em khi không thật sự cần thiết.
Tố Viễn
Thế ra ngoài,kiểm tra xong rồi chứ?
Hầu nam
V….vâng,cậu chủ nghỉ ngơi ạ
Cánh cửa khép lại,trả lại cho em sự yên ắng đến phát ngấy đó.
Kì lạ quá,từ sáng giờ cứ có gì đó hối thúc em ra bên ngoài vườn.Dương ánh mắt từ tấm kính của sổ từ trong phòng,sân vườn với những mảng cỏ xanh tươi,gió thổi rì rào dao động phút giây yên tĩnh ấy.Em ngứa ngấy hết cả người rồi quyết định sẽ đi ra ngoài
Em lằn lặn mở cửa,nhìn hai tên vệ sĩ đứng hai bên.
Điều làm em lưu luyến trên thế gian này là sự tò mò về thế giới bên ngoài,em muốn được thấy,được tiếp xúc với những con người khác ngoài những người đã quá đỗi quen thuộc trong căn biệt thự,em còn muốn nhìn những cảnh vật mà bản thân chưa được chiêm ngưỡng qua.Chứ không,em đã không còn từ lâu rồi chứ không phải ngày ngày mong chờ phép màu sẽ mang em ra ngoài trong vô vọng như thế này
Tố Viễn
Nói quản gia tôi ra vườn.
Bước đi trên sân vườn,ánh mắt em cứ dán chặt lên bầu trời xanh thẩm kia đi trong vô định như thể đang để thiên nhiên dẫn lối
Tiếng động ở góc khuất kia làm Tố Viễn để ý đến,em bước lại gần và….thấy
Đó là một cậu thanh niên đang nằm chúi mặt xuống đất,mông thì nhọng lên trời.Có vẻ là người từ bên ngoài trèo vào đây
Tố Viễn
“Gì vậy?”//lại gần//
Một mùi hôi khó ngửi sọc thẳng vào mũi làm em phải lùi lại,lấy tay áo che đi lỗ mũi để không phải ngửi cái mùi đó.
Mộc Ân
Ui da //từ từ ngồi dậy//
Mộc Ân ngước lên và chạm mắt với em.
Bốn mắt nhìn nhau,không ai hé môi câu nào.
Đang sượng trân thì đằng xa vọng lại tiếng của quản gia.
Quản Gia
Cậu chủ,cậu đâu rồi?
Quản Gia
Cậu đây rồi //lại gần//
Tố Viễn
//đứng thẳng// tôi đang muốn ở một mình,bác ra chỗ khác đi
Em là đang cố gắng dùng tấm thân nhỏ bé của mình để che chắn cho con người đang lúi húi trốn trong bụi cây kia trông thật buồn cười
Quản Gia
Vậy sao,thế tôi vào trong.Cần gì cậu cứ gọi.
Sau khi quản gia rời đi,em quay qua nhìn người lạ kia.
Cậu ta trốn mà lòi hẳn nửa thân dưới làm em ngao ngán.
Mộc Ân
Ahaha,cảm ơn vì đã giúp tớ nhé.Không bị ẳm ra ngoài rồi //cười toe toét//
Mộc Ân
Tớ á? //chỉ vào người//
Mộc Ân
Tớ là Mộc Ân,người bên ngoài căn nhà này nè~
Tính ra từ khi mới hiểu chuyện đến giờ Mộc Ân đã thấy căn biệt thự này ở đây rồi,trước giờ chỉ dám đứng bên ngoài dòm vào nên cậu tò mò lắm,tự hỏi ai đời lại đi xây một căn biệt thự xa hoa giữa cái chốn hỗn tạp ô nhiễm này cơ chứ.Vì thế mà cậu đã nung nấu ý định trèo vào đây từ lâu,và có vẻ bây giờ là thời điểm thích hợp nhất
Mộc Ân
Cậu tên gì? //nghiêng đầu//
Mộc Ân
Oaaaa,tên cậu đẹp thật đó.
Mộc Ân
Cả Viễn Viễn cũng đẹp nữa,cứ lung linh thế nào ấy //cười//
Tố Viễn
Tôi không lung linh,cha mẹ nói tôi sẽ không thể lung linh! //quát lớn//
Giật mình trước phản ứng đó,Mộc Ân không nói thêm điều gì nữa.
Mộc Ân
Viễn Viễn khóc à?Khoé mắt cậu có nước kìa.
Mộc Ân tiến lại dùng tay chạm lên mí mắt em.
Nhưng do mùi hôi,em vô tình cau mày rồi hất tay Mộc Ân ra.
Ánh mắt ngơ ngác với mu bàn tay đỏ ẩn,Tố Viễn nhìn thấy thì có cảm giác áy náy không thôi.Có phải em hơi quá đáng rồi không?Giống như mình đang vị kỉ người ta vậy
Mộc Ân
Hôi đến vậy à? //giơ tay lên ngửi ngửi//
Cơ bản từ bé đã không tiếp xúc với người khác làm em không biết cách nói chuyện,cứ nghĩ gì là miệng đều sẽ nói toẹt ra cả
Mộc Ân
Thế tớ sẽ ngồi ở đây,cậu ngồi ở kia để không ngửi thấy mùi ha?//chỉ về phía bức tường đối diện//
Mộc Ân
Viễn Viễn có sở thích gì đặc biệt hong??? //nhúi người về trước//
Tố Viễn
Cha mẹ nói, sở thích của tôi không bình thường //cúi mặt xuống//
Mộc Ân
Sao lại không bình thường?Miễn là thứ không gây hại cho bản thân và người khác thì mọi thứ đều là sở thích đều chính đáng mà!Viễn Viễn kể tớ nghe sở thích của cậu đi //háo hức//
Em ngước lên nhìn Mộc Ân với ánh mắt ngạc nhiên,chưa ai nói như thế với em cả.Cậu bạn này quả thật có chút kì quặc
Tố Viễn
….hoa,vì nó rất thơm…còn đẹp nữa //ngập ngừng//
Mộc Ân
Hửm,còn gì nữa hongg?
Tố Viễn
Những chiếc đầm,nó rất bồng bềnh đẹp đẽ mang lại cho tôi cảm giác dễ chịu về mặc xúc giác lẫn thị giác.Tôi còn rất thích bầu trời nữa,nó xanh thẩm êm dịu biết bao,mỗi lần nhìn là lại có cảm giác chữa lành.Và tôi cũng thích những động vật nhỏ,tôi muốn được yêu thương chăm sóc chúng.Đồng thời tôi cũng muốn được yêu thương được trò chuyện,chẳng bao giờ tôi cảm nhận được điều đó…nên có chút đòi hỏi //luyến thoắng//
Lần đầu có người lắng nghe sở thích của mình làm em buông bỏ hết phòng bị mà cứ nói mãi,say sưa đến nổi không để ý người kia đang nhìn mình chằm chằm.
Lúc này em mới giật mình,vội quay sang nhìn Mộc Ân.Ánh nhìn ngơ ngác với khuôn miệng há to đó làm em chột dạ im bặt đi.
Tố Viễn
//mím môi//Xin lỗi,tôi nói nhiều quá-
Mộc Ân
Sở thích của Viễn Viễn nhỏ nhen quá nhỉ,haha.Lần đầu tớ thấy người nào là con trai mà có sở thích như cậu đó,thú vị thật!
Mộc Ân
Còn tớ hả,tớ có ước mơ to bự lắm cơ.Tớ muốn có thật nhiều thật nhiều tiền để mang mọi người ra khỏi đây,không còn phải bon chen tranh dành từng miếng thức ăn.Ai cũng có chỗ ngủ,ai cũng có căn nhà riêng,cuộc sống sẽ trọn vẹn hơn.
Tố Viễn
Điều đó dễ mà //lí nhí//
Mộc Ân
Phải rồi,vì Viễn Viễn siêu giàu mà.Tớ lại không được như thế nên phải cố gắng học đây //gãi đầu//
Thật ra mỗi ngày,Mộc Ân đều phải chạy từ khu phế thải này đến thành phố ngay bên,cậu ngồi bên ngoài lén học lỏm của một trường học nhỏ gần đó.Nhưng ngay từ đầu đã không được chỉ bảo đàng hoàn,cậu chẳng thể hiểu gì…
Tố Viễn
Tôi sẽ dạy cậu học.
Mộc Ân ngước lên với ánh nhìn rạng rỡ,cười toe toét đến tận mang tai.
Mộc Ân
Nếu được,tớ sẽ qua các thành phố khác hái hoa cho cậu nha?Xem như tiền học phí.
Nhà em vốn giàu nên không cần học phí gì,nhưng khi nghe đến hoa đầu em chẳng còn nghĩ gì khác nữa mà gật đầu lia lịa.
Thế rồi mỗi ngày,Mộc Ân sẽ lén mang hoa cùng tấm thân lẻn vào căn biệt thự của em.Còn em sẽ lén cầm sách vở và lẻn ra vườn gặp cậu.
Cứ vậy mà 1 năm trôi qua.
Con bèo T/g
Ta nói nhiều ý tưởng lúc đầu thôi chứ mấy chap sau bí cục ngủng luôn.
Con bèo T/g
Truyện nó rối với múa dữ quá,tui cũng chóng mặt.Với lại do tiếp xúc cái mùi hôi của Mộc Ân nhiều quá nên Tố Viễn cũng dần quen với cái mùi đó rồi nhà,thấy mũi ẻm cũng nghị lực zữ ><
Comments
RhyCap no CapRhy ○□○!!!
thế thì chịu òii
2025-07-12
2