chap3
Con bèo T/g
Dạo này siêng bất thường:)))
Hôm nay cũng như bao ngày khác,chỉ khác ở chỗ Mộc Ân không còn mang hoa đến nữa.Cũng không cười,ánh mắt thì trầm đi thấy rõ,khoé mắt cậu cũng đỏ ửng cả lên biểu thị cho việc cậu đã khóc rất nhiều,một tên ngốc như Tố Viễn cũng có thể nhìn ra.Không khí lúc này thật nặng nề
Tố Viễn
Sao thế? //lo lắng//
Mộc Ân
Em gái tớ chết rồi…vì đói.
Tố Viễn
…..Chia buồn với cậu,tớ cũng muốn gặp thử em ấy vậy mà…
Mộc Ân
Chắc tớ,phải lên thành phố thôi.Cứ để lâu như vậy,mọi người sẽ chết hết mất.Tớ sẽ lên đó lập nghiệp,có gì sẽ về đây thăm cậu //dứt khoát//
Mọi thứ diễn ra thật nhanh,mới ngày nào cả hai còn là hai người xa lạ thế mà giờ lại là hai đứa bạn,giờ thì lại phải sắp xa nhau thời gian dài.
Mộc Ân đã ít nhiều được nghe kể qua hoàn cảnh của em,nên cũng thừa biết việc em ra ngoài còn khó hơn lên trời
Mộc Ân
Sao được chứ? //ngơ ngác//
Tố Viễn
Tớ cũng có ước mơ mà,tớ muốn được ra bên ngoài,muốn nhìn những thứ trước giờ chưa thấy.Cứ ở lì chỗ này,tớ sẽ không bao giờ thực hoá nó được.
Tố Viễn
Vậy nên nếu đi,hãy dắt tớ theo!
Dù không thể hiện ra nhưnh có vẻ em rất kiên định với quyết định này.Nhưng dù là muốn đưa em cùng đi,nhưng Mộc Ân còn vẫn chần chừ lắm.Sao có thể tuỳ tiện đưa thiếu gia độc nhất của Tố Gia đi dễ dàng được vậy chứ
Tố Viễn
Nè!Dẫn tớ đi đi,xin cậu đó //kéo áo Mộc Ân//
Mộc Ân
Ơ….ơ….khoan,để tớ nghĩ đã.
Tố Viễn
Nghĩ gì nữa chứ! //phồng má//
Trong khi cả hai đang say sưa chuyện trò,một giọng nói đột nhiên vang lên.
Tố Viễn
A…bác quản gia //giật bắn mình//
Em cố gắn đè đầu Mộc Ân xuống để tránh ánh nhìn của bác quản gia,nhưng có vẻ không thành rồi
Quản Gia
Cậu chủ không cần phải giấu,bên cậu từ khi sinh ra đến giờ cậu như thế nào,gặp ai tôi là người rõ nhất.
Mộc Ân
Hì hì,chào bác ạ //ló đầu ra//
Bác quản gia chỉ liếc cậu một cái rồi lại quay qua nhìn Tố Viễn.
Quản Gia
Tôi đã sớm coi cậu như con cháu trong nhà,nhìn cậu từ nhỉ đến lớn lủi thủi trong biệt thự cũng không đành.Giờ cậu đã 17 tuổi rồi,thứ cần thiết nhất là được ngao du ra bên ngoài chứ không phải bị nhốt ở đây như một tù nhân
Tố Viễn
Bác nói vậy là sẽ khuyên cha mẹ giúp tôi? //bừng sáng//
Quản Gia
Tiên sinh và phu nhân chắc chắn sẽ không đồng ý.
Tố Viễn
//xìu xuống// bác chỉ nói được thôi sao…?
Quản Gia
Cậu chủ đừng thất vọng,tôi đã tiết kiệm được một khoản tiền kha khá.
Quản Gia
Tôi sẽ lén đưa hai người bỏ trốn ở một thành phố cách khá xa,cậu chủ cố gắng sử dụng khoản tiền này để sinh sống rồi kiếm việc làm tự bương chải.
Quản Gia
Tôi sẽ tìm cách xoá giấu vết giúp cả hai,đồng thời cũng đã đăng kí nơi cho hai cậu vào ngôi trường ở đó để học.Còn lại là việc của hai người,tôi chỉ giúp được đến thế thôi.Giờ hãy chuẩn bị đi,tối nay sẽ khởi hành liền đó.
Tố Viễn
Thật sao ạ? //tròn mắt//
Mộc Ân
Cảm ơn bác nhiềuuu //chạy lại nắm tay bác quản gia//
Quản Gia
Khực,buông ra đã //đẩy mặt Mộc Ân ra//
Mộc Ân
Quả nhiên là hôi nhỉ //gượng cười//
Tố Viễn
Đừng đau lòng //đặt tay lên vai Mộc Ân//
Mộc Ân
Có Viễn Viễn thương tớ nhất,ôm cái //dang tay//
Tố Viễn
Ờm…//đánh mắt đi chỗ khác//
Trong khi Mộc Ân ngồi tự kỉ một góc thì bác quản gia đã đuổi khéo Tố Viễn về phòng dọn hành lí,bản thân thì trực tiếp lại nói chuyện với Mộc Ân
Quản Gia
Cậu Mộc Ân,thời gian sau sẽ khó khăn cho hai người lắm,mong cậu sẽ giúp đỡ đứa trẻ kia,trải nghiệm sống của cậu chủ rất ít sẽ gặp rất nhiều rắc rối về sau.
Mộc Ân
Vâng,tôi sẽ lo chu toàn cho cậu ấy,vì cậu ấy là người vô cùng quan trọng với tôi mà //cười//
Quản Gia
“Hi vọng cậu ta sẽ làm nên cơm cháo,mình cứ thấy lo lo…”
Tối hôm đó,giữa màn đêm tĩnh mịt.Ba bóng người đứng ở một nhà ga cũ kĩ không mấy được sử dụng
Quản Gia
Chuyến tàu này sẽ đưa hai cậu đên thẳng thành phố,đến nơi sẽ có taxi.Chỉ cần đưa mảnh giấy này cho tài xế,họ sẽ đưa hai cậu đến một nhà trọ,chỉ cần nói danh tính của cậu chủ sẽ lập tức được vào
Quản Gia
Trường học thì có thể hỏi thẳng chủ trọ,chúc hai cậu đi thượng lộ bình an.
Tố Viễn
Cảm ơn bác //lên tàu//
Mộc Ân
Tạm biệt ạ //cúi người//
Chuyến tàu bắt đầu xuất phát,trong toa dường như chỉ có hai vị khách là em và Mộc Ân.
Em đang cảm thấy rất buồn,dù sao bác quản gia luôn là người kề bên lắng nghe em từ trước đến giờ,việc rời đi mà chưa thể giải bày hết tâm tư của mình với bác quản gia làm em rất bức bối.Nhưng vì đã khuya,Tố Viễn cũng dần ngã người về sau mà thiếp đi
Mộc Ân ngược lại lại cảm thấy khó chịu,từ khi bước lên tàu cậu có thể cảm nhận được ánh mắt kì lạ của bọn nhân viên trên tàu.Những tiếng xì xào bàn tán ấy cậu nghe được chỗ lọt chỗ không,nhưng chắc rằng chẳng có lời hay ý đẹp gì ở đây cả
Nhưng vì quá mệt nên cũng ngủ quên mất.
Không biết sẽ còn khó khăn gì với cả hai nữa đây…
Con bèo T/g
Ý là ngồi trong xe hơi viết buồn nôn quá chời mà vẫn cố chấp viết cho xong,nể mình ghê:)
Comments
RhyCap no CapRhy ○□○!!!
nó cưngg 😘
2025-07-12
2