Ch.5 : Nhận ra

❄️ => Lạnh nhạt (lời nói) 💢 => Tức giận (biểu cảm, lời nói) 💦 => Bối rối (biểu cảm) ✨ => Hào hứng (biểu cảm, lời nói) 📲 => Gọi điện thoại (hành động) 💬 => Tin nhắn (hành động) //abc// => Hành động * abc * => Suy nghĩ ABC => Nói to, hét lớn ' abc ' => Nói nhỏ -Abc- => Tiếng động (lời bộc bạch) ° Abc ° => Chú thích (Abc) => Lời nói của t/g Abc Xyz => Nhấn mạnh (lời nói nhân vật) ✉️ => Lời thư
-------------------------------------------------
Vài giờ trước đó
Quán bar vào buổi tối khuya không đông như mọi khi. Những ánh đèn vàng cam hắt xuống mặt bàn gỗ khiến không gian như lặng đi trong lớp khói mỏng lơ lửng. Yuichiro bước vào theo lời rủ mơ hồ của Tanjiro, không quá bận tâm về lý do - chỉ nghĩ rằng đó là một cuộc gặp mặt xã giao, một cái cớ để né tránh thực tại vừa mệt mỏi vừa nặng nề mà hắn biết mình đã tự chuốc lấy
Nhưng khi cánh cửa gỗ khép lại sau lưng, hắn khựng lại
Không chỉ có Tanjiro
Sanemi đang ngồi tựa lưng vào ghế, đôi mắt sẫm màu nhìn hắn như muốn đâm xuyên qua lớp vỏ bọc lạnh lẽo mà hắn xây dựng. Sabito ngồi im bên cạnh, lưng thẳng, gương mặt không giấu được sự thất vọng. Giyuu, như mọi khi, chẳng nói gì nhưng cái cách anh ta nhìn hắn cũng chẳng khác gì lời buộc tội im lặng. Rengoku, Uzui, Mitsuri, Shinobu…tất cả đều đã ở đó. Vòng tròn bạn bè tưởng chừng đã đứt kết nối giờ đây quay về chỉ để đối diện với hắn
Và để nói về em
Khi Yuichiro vừa kéo ghế ngồi xuống, Tanjiro là người đầu tiên cất lời. Giọng cậu trầm, không gắt, nhưng buộc Yuichiro phải lắng nghe
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Mày không thể tiếp tục đối xử với em ấy như vậy nữa
Yuichiro chẳng nói gì. Chỉ cầm ly rượu, nhấp môi. Mắt hắn không dao động
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Em ấy là người chứ không phải đồ vật
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Không phải con thú để mày điều khiển
Sanemi Shinazugawa
Sanemi Shinazugawa
//đập mạnh tay lên bàn//
Sanemi Shinazugawa
Sanemi Shinazugawa
Mày còn là con người không vậy Yuichiro?!
Sanemi Shinazugawa
Sanemi Shinazugawa
Tụi tao đã từng tin tưởng mày
Sanemi Shinazugawa
Sanemi Shinazugawa
Vì trước đây tâm lý mày hoàn toàn bình thường!
Sanemi Shinazugawa
Sanemi Shinazugawa
Giờ nhìn lại xem...mày đang làm cái quái gì thế hả?!
Hắn định đứng dậy. Cơ thể hơi động, tay với lấy áo khoác. Nhưng Uzui kéo lại, giữ hắn ngồi yên
Uzui Tengen
Uzui Tengen
Nghe cho hết đi
Uzui Tengen
Uzui Tengen
Vì mày sẽ không có cơ hội thứ hai nếu bước ra khỏi đây lần nữa
Lần này, Sabito lên tiếng. Giọng anh bình tĩnh, nhưng ánh mắt như đâm thẳng vào tận sâu tâm trí hắn
Sabito Sakonji
Sabito Sakonji
Em ấy không yêu mày...Đúng
Sabito Sakonji
Sabito Sakonji
Nhưng em ấy chưa bao giờ bỏ cuộc trong vai trò người bên cạnh mày
Sabito Sakonji
Sabito Sakonji
Em ấy cố nhắc mày ăn ngủ đúng giờ và còn chăm sóc dù bị đối xử lạnh nhạt
Sabito Sakonji
Sabito Sakonji
Mày nghĩ vì sao em ấy lại làm vậy? Để lấy lòng mày chăng?
Yuichiro cười khẩy. Nhưng không ai cười theo
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Hôn nhân của tao là sắp đặt
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Tao cũng là một sản phẩm từ một cuộc hôn nhân đó
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Tụi bây có biết?
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Mẹ tao đã hành hạ tao như thế nào không?!
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Biết tại sao tâm lý tao lại thay đổi không?!
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Chính tay mẹ tao! Mẹ tao đã gi.ết đi cha tao để chiếm tài sản!
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Rồi sau đó khiến tao thành ra như thế này!
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Thế mà ban đầu lại tỏ ra yêu thương cha tao lắm
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Cũng tương tự như nó...
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Nó làm vậy cũng để chỉ lấy lòng tao
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Rồi sau đó nó lại gi.ết tao như cách mẹ tao từng làm!
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Sói già lại mang vỏ bọc cừu non...
Cái cười của hắn tan biến nhanh chóng khi Tanjiro tiếp lời
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Muichiro không phải người như vậy!
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Biết tại sao em ấy cố chịu đựng không?
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Vì em ấy vẫn còn hy vọng..Hy vọng mày sẽ thay đổi
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Hy vọng những tổn thương mà em ấy chịu có ý nghĩa gì đó
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Nhưng mày thì sao?
Lúc đó, một thứ gì đó nứt nhẹ bên trong hắn. Không rõ là gì - có thể là cái tôi đang rạn, hoặc là lớp vỏ bọc trơ lỳ mà hắn tự đúc lấy
Hắn không trả lời. Nhưng hắn nghe thấy tim mình đang đập - không mạnh, không dồn dập, mà như ai đó đang gõ từng nhát búa vào một cánh cửa đã rỉ sét trong tâm trí. Cái cửa đã khoá suốt nhiều năm, từ khi hắn chọn kiểm soát để thay cho thấu hiểu. Chọn sở hữu thay cho tin tưởng
Shinobu đặt một xấp giấy in ảnh lên bàn - là những hình ảnh của em: ánh mắt vô hồn, vết thương cũ chưa lành, dáng ngồi co rút bên trong góc phòng tối. Không một lời nào cần nói thêm
Yuichiro nhìn, rồi cụp mắt xuống. Rượu đắng nghẹn nơi cổ họng
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
Em vẫn còn thời gian để dừng lại
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
//nói nhẹ nhàng//
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
Nhưng nếu em không thay đổi thì người mất đi tất cả…là chính em
Mọi người im lặng
Hắn siết nhẹ ngón tay, như để kiểm tra xem mình còn cảm giác không. Ngực vẫn nhói từng hồi khó chịu. Cảm giác ấy...quen thuộc, nhưng cũng xa lạ đến mức khiến hắn lúng túng. Phải rồi...cảm giác có lỗi
Không ai ngạc nhiên. Chỉ là ánh nhìn của mọi người trở nên chặt hơn, kiên quyết hơn - như thể đang trông đợi một điều gì đó từ hắn. Nhưng hắn chẳng có gì để biện minh cả. Hắn bước chậm đến bàn, ngồi xuống như một con thú vừa bị dồn vào góc
Sanemi Shinazugawa
Sanemi Shinazugawa
Vậy? //nhướn mày// Mày còn gì muốn nói không?
Yuichiro nhìn ly rượu trước mặt, nhưng không động vào nữa. Giọng hắn thấp, khàn như khói thuốc cháy âm ỉ trong cổ họng
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
...Tao không nghĩ mọi chuyện lại tệ đến mức này
Giyuu Tomioka
Giyuu Tomioka
//cất giọng lần đầu sau nhiều phút im lặng//
Giyuu Tomioka
Giyuu Tomioka
Không phải mày không nghĩ...Mà là mày không muốn nghĩ
Lời nói rơi xuống như lưỡi dao chém thẳng vào lòng kiêu hãnh của Yuichiro. Hắn nhíu mày, định phản ứng, nhưng rồi lại im lặng. Vì sâu trong hắn, hắn biết Giyuu đúng
Sabito Sakonji
Sabito Sakonji
//nhẹ nhàng đẩy xấp ảnh về phía hắn lần nữa//
Sabito Sakonji
Sabito Sakonji
Nhìn đi
Sabito Sakonji
Sabito Sakonji
Đây là hiện tại và là thực tế anh đã tạo ra
Từng tấm ảnh. Mỗi một tấm như nhấn chìm hắn thêm trong biển nhận thức chậm trễ. Đôi vai nhỏ bé của em, run lên trong ánh đèn mờ. Cơ thể gầy gò, vết bầm tím hiện rõ dưới lớp áo mỏng. Không có gì được che giấu - không có gì để hắn phủ nhận
Shinobu Kochou
Shinobu Kochou
Em ấy không còn biết cách tin ai nữa
Shinobu Kochou
Shinobu Kochou
//giọng lặng lẽ// Không ai đáng phải sống như thế
Yuichiro nhắm mắt. Trong bóng tối phía sau mi mắt, hình ảnh em hiện về - không phải dáng vẻ hiện tại, mà là những ngày đầu khi em bước vào căn nhà đó. Rụt rè, nhưng đầy ánh sáng. Mắt em nhìn hắn không oán hận, chỉ có sự tò mò và một chút gì đó mong manh, dịu dàng
Hắn đã làm gì với ánh sáng đó?
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Mày nói em ấy là vợ //tiếp lời, chậm rãi mà dứt khoát//
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Nhưng mày biết không? Mày không phải là giữ em ấy bên mình bằng mọi giá
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Làm tổn thương em ấy rồi dùng quyền lực để trói chặt...
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Đó không phải là hôn nhân hay vợ chồng
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Đó là nỗi sợ mất đi thứ mày chưa bao giờ xứng đáng có được
Lồng ngực Yuichiro thắt lại. Không ai phải hét lên, vì mọi từ ngữ đều đã đủ sức nặng như búa tạ
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
Có khi nào em nghĩ? //nhẹ nhàng hỏi//
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
...nếu em không thay đổi thì em ấy sẽ không bao giờ quay lại?
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
Không phải vì ai cấm mà vì em ấy...không còn tồn tại trong chính cơ thể đó nữa?
Câu hỏi như nhấn chìm hắn vào đáy sâu không đáy. Hắn từng tự huyễn rằng mình giữ được em là giữ được tình cảm. Nhưng giờ đây, hắn chỉ giữ được xác, còn linh hồn - đã vỡ vụn rồi
Uzui Tengen
Uzui Tengen
Vậy bây giờ mày tính làm gì? //lên tiếng, giọng đầy dứt khoát//
Uzui Tengen
Uzui Tengen
Tiếp tục khóa em ấy lại hay sẽ trả lại tự do mà em đáng có?
Yuichiro không trả lời ngay. Tay hắn run lên rất nhẹ - chỉ những người ngồi gần mới để ý. Tâm trí hắn mâu thuẫn dữ dội. Hắn muốn giữ em, nhưng hắn cũng nhận ra rằng thứ hắn đang làm chỉ là giam cầm, không còn là yêu thương
Sau một hồi im lặng kéo dài như nghẹt thở, hắn khẽ nói
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
...Nếu tôi mở cửa thì liệu em ấy có còn đường quay lại?
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
//gật đầu// Có
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Nhưng không phải là quay lại với mày
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Mà là quay lại với chính em ấy..chính con người mà em ấy từng là
Một tia sáng mờ nhạt loé lên trong đáy mắt Yuichiro. Nhưng nó chưa đủ để dẫn đường. Hắn còn đang đứng giữa hai bờ vực - một bên là quyền lực, kiểm soát, và cái tôi ngạo mạn. Một bên là trống rỗng, đối mặt với bản thân
Và hắn chưa biết mình sẽ chọn bên nào
Không ai trong bàn lên tiếng thêm lời nào
Ánh đèn bar mờ ảo đổ bóng dài trên khuôn mặt Yuichiro, khiến nét lạnh lùng của hắn trở nên nhợt nhạt. Hắn vẫn ngồi yên đó - như một pho tượng đá. Nhưng ánh mắt thì đã không còn kiêu ngạo nữa. Chúng trũng sâu, lạc lõng, và đờ đẫn
Tanjiro lấy trong túi ra một chiếc máy ghi âm nhỏ, cùng một chiếc điện thoại cũ
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Zenitsu gửi cái này từ hôm trước…
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Lúc đó thì em ấy đang gọi điện với Muichiro…
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Khi mọi chuyện chưa tệ đến mức này
Từng người đều ngồi yên. Không khí không còn mang hương vị rượu hay âm nhạc - chỉ có một loại im lặng lạnh lẽo len vào tim từng người
Máy được bật
Âm thanh đầu tiên vang lên là tiếng lách cách rất nhỏ của micro va vào áo - rồi sau đó, một giọng nam nhẹ nhàng, thân thuộc vang lên. Chính là em
📹 => Lời ghi âm 📽 => Lời video được ghi lại
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
📹: Zenitsu…Tôi ổn mà…Không sao đâu…Cậu đừng lo…
Giọng em thoạt đầu nhỏ nhẹ, yếu ớt - nhưng điều khiến Yuichiro nhíu mày là cách em phải ngắt nhịp liên tục để nén lại tiếng nấc đang dâng đầy trong cổ họng
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
📹: ...Anh ấy lại đi làm về muộn nữa rồi…
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
📹: Tôi không biết nên làm gì nữa
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
📹: Có hôm về đến nhà... Người anh ấy toàn mùi thuốc lá và rượu…
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
📹: Nhưng tớ vẫn nấu cho anh ấy chút gì nóng
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
📹: Anh ấy mắng tớ là phiền…Bhưng tớ biết…anh ấy đã quá mệt
Giyuu quay mặt đi, không muốn để lộ vẻ xúc động. Sabito thì ngồi nghiêng đầu, mắt cụp xuống. Yuichiro vẫn không nói, nhưng tay hắn bắt đầu siết chặt bên thành ghế
Em trong đoạn ghi lại tiếp tục - một cách run rẩy, gần như nói cho bản thân nghe
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
📹: Tớ chỉ muốn anh ấy nghỉ ngơi sớm hơn một chút
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
📹: Tôi đã từng hỏi anh ấy là…nếu như không muốn tôi ở đây thì có thể để tôi về...Tôi sẽ không cản…
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
📹: Nhưng anh ấy lại nói…
Một khoảng lặng
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
📹: …Anh ấy nói rằng tôi là của anh ấy
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
📹: Dù tôi có muốn đi thì cũng không được phép
Giọng nói ấy nghẹn lại, như bị một lưỡi dao vô hình cứa dần vào họng
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
📹: Vậy nên…tôi phải ở lại
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
📹: Tôi đã nghĩ nếu như mình kiên nhẫn hơn thì anh ấy sẽ dịu lại…
Yuichiro khựng người. Mắt hắn vẫn mở, nhưng ánh nhìn rối loạn như một đứa trẻ đứng trước tội lỗi của mình
Video tiếp theo được mở - là cuộc gọi video. Màn hình điện thoại không rõ, chỉ thấy khuôn mặt em hiện lên mờ ảo, ánh đèn phòng mờ tối chiếu xuống gò má ướt
Zenitsu hỏi
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
📽: …Nếu lỡ như cậu mang đứa bé của hắn thì sao?
Em ban đầu lặng thinh. Không gian như đóng băng. Chỉ có tiếng thở của em, xen lẫn tiếng đồng hồ tích tắc xa xăm. Rồi… em mím môi, thốt lên từng chữ như rút hết toàn bộ khí lực
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
📽: ...Tôi sẽ bỏ nó
Mọi người trong phòng đông cứng
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
📽: ...Tôi biết nếu tớ giữ lại thì anh ấy sẽ ghét tôi hơn
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
📽: Và…Và đứa bé cũng sẽ chẳng vui gì khi lớn lên trong căn nhà này cả
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
📽: Nó sẽ là một gánh nặng…tôi không muốn điều đó
Muichiro Tsugikuni
Muichiro Tsugikuni
📽: Tôi không muốn khiến anh ấy…phiền thêm
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
📽: IM NGAY!
Giọng Zenitsu trong video vang lên, gắt lên vì không thể kiềm chế
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
📽: Cậu không phải gánh nặng! Đứa bé thì cũng không!
Zenitsu Agatsuma
Zenitsu Agatsuma
📽: Đừng có nói bâng quơ kiểu đó! Đừng sống vì hắn nữa!
Màn hình chao đảo. Hình ảnh cuối cùng là cảnh em sợ hãi giật mình, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía cửa - trước khi điện thoại bị rơi và cuộc gọi chấm dứt
Tanjiro là người đầu tiên tắt máy. Không ai nói gì. Gương mặt Yuichiro giờ đây đã xanh xao như tàn tro
Hắn chớp mắt vài lần, lồng ngực phập phồng nặng nề - nhưng lại không phát ra một âm thanh nào
Rồi Shinobu, người nãy giờ vẫn im lặng, bắt đầu lên tiếng
Shinobu Kochou
Shinobu Kochou
Đó chỉ là một đoạn trong số hàng chục đoạn Zenitsu ghi lại…
Shinobu Kochou
Shinobu Kochou
Em ấy biết mình không sống nổi nếu chỉ im lặng
Shinobu Kochou
Shinobu Kochou
Em ấy từng muốn bỏ trốn những ba lần nhưng đều không thành
Shinobu Kochou
Shinobu Kochou
Lần gần đây nhất...Em ấy nói rằng nếu còn bị giữ lại
Shinobu Kochou
Shinobu Kochou
Em ấy sẽ chọn cách để không còn ai giữ được nữa
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
//mắt khẽ động// ...Ý cô muốn nói là gì?
Shinobu nhìn thẳng vào hắn - một cái nhìn không thù hằn, nhưng đầy nghiêm khắc
Shinobu Kochou
Shinobu Kochou
Em ấy không nói cụ thể
Shinobu Kochou
Shinobu Kochou
Nhưng trong nhật ký chỉ có viết một dòng duy nhất
Shinobu Kochou
Shinobu Kochou
'Nếu không thể ra đi, mình sẽ tự biến mất'
Shinobu Kochou
Shinobu Kochou
Mày hiểu điều đó nghĩa là gì chứ?
Không ai cười, không ai gắt lên. Bởi sự thật đó quá chua chát
Yuichiro gục đầu xuống bàn. Cả người hắn run lên rất nhẹ, nhưng không hề bật ra tiếng khóc. Chỉ có tiếng rượu trong ly khẽ rung vì những ngón tay đang run rẩy
Trong đầu hắn hiện lên tất cả: những lần em bước đến gần nhưng bị hắn đẩy ra…những bữa cơm em nấu rồi ngồi chờ mãi trong vô vọng…ánh mắt em - từng sáng rực vì hy vọng - giờ đây chỉ còn trống rỗng
Hắn không biết phải làm gì nữa
Và lần đầu tiên trong cuộc đời mình, Yuichiro thấy sợ
Dưới ánh đèn lờ mờ của quán bar, thời gian như ngừng trôi
Không khí trong căn phòng dường như đặc quánh lại, dính chặt vào phổi của từng người, ép chặt lồng ngực đến nghẹt thở. Sau đoạn ghi âm, đoạn video, và những lời chậm rãi của Shinobu, không ai nói gì thêm trong một lúc lâu. Chỉ có tiếng đá va vào thành ly, tiếng rượu rót lặng lẽ vào cốc thủy tinh
Yuichiro vẫn ngồi yên, đầu cúi thấp, bàn tay đặt bên ly rượu siết chặt đến trắng bệch các đốt ngón tay. Mắt hắn mở, nhưng như vô hồn. Không ai nhìn thấy rõ được cảm xúc trong đó. Mặt bàn phản chiếu khuôn mặt của hắn - xa lạ, cứng đờ, và trống rỗng
Một lát sau, Mitsuri mới nhẹ nhàng lên tiếng. Giọng cô không còn hồn nhiên như thường lệ, mà trở nên chững lại, đè nén như nuốt ngược nước mắt vào trong
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
Lúc còn được em cho mọi người qua nhà chơi thoải mái…
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
Có một lần…Zenitsu và chị vô tình lên phòng em ấy…
Yuichiro không phản ứng gì, mắt hắn vẫn nhìn rượu trong ly như thể đang cố tìm một lối thoát dưới đáy thủy tinh
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
//hít vào một hơi sâu, đôi mắt rưng rưng nhìn về phía hắn//
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
Thì thấy em ấy đang...dọn dẹp tủ đồ
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
Nhưng trong góc tủ..Zenitsu có thấy…một chiếc khăn tay có vết máu cũ
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
Và…một cuốn sổ tay nhỏ
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
//giọng bắt đầu run//
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
Bọn chị hỏi thì em ấy nói...không có gì
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
Còn cố cười nữa...Nhưng chị nhìn thấy tay em ấy khi cầm khăn vẫn còn vết sẹo cũ
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
Rất cũ..Không phải do ai gây ra...mà là...
Giyuu gục đầu xuống bàn. Rengoku thì lặng người, tay đan vào nhau căng chặt như sắp bẻ gãy ngón tay mình
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
Và lần khác nữa
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
Lúc mà em mở tiệc giao lưu giữa các dòng tộc
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
//nói tiếp, nghẹn giọng//
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
Khi chị qua để kêu em ấy dùng bữa tối…thấy phòng tắt đèn
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
Em vào thì…thấy em ấy ngồi bệt giữa nền gạch lạnh và hai bàn tay bám đầy bụi…
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
Trước mặt là cái hộp thuốc...
Yuichiro khẽ nghiêng đầu, nhưng vẫn chưa nói gì. Chỉ có bàn tay hắn run lên lần nữa
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
Lúc đó chị chưa hiểu lắm…
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
Cho đến khi chị kiểm lại trong hộp thuốc đó…
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
Có vỉ thuốc an thần bị thiếu
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
Và một tờ giấy…chỉ có mỗi dòng chữ 'xin lỗi'
Một khoảng lặng bao trùm căn phòng. Từng lời của Mitsuri như kim ghim vào da thịt - không ồn ào, nhưng sắc lạnh và ám ảnh
Yuichiro nâng ly rượu lên. Môi hắn hơi run nhưng vẫn uống cạn không chớp mắt. Mùi rượu nồng cay xộc lên mũi, cổ họng hắn rát bỏng, nhưng hắn không hề nhăn mặt. Như thể muốn rửa trôi mọi thứ đang xoáy trong ngực bằng thứ men cay vô dụng ấy
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
//nhìn hắn, nước mắt lặng lẽ chảy xuống// Em có biết không?
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
//nói khẽ, nhưng như lưỡi dao cắt ngang màn đêm//
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
Người mà em biết
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
Người từng cố gắng dọn bàn ăn cho em mỗi ngày
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
Gấp quần áo cho em từng bộ
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
Dọn giày em để bừa ngoài cửa…
Mitsuri Kanroji
Mitsuri Kanroji
Giờ đã từng bước chuẩn bị cho việc biến mất…hết lần này đến lần khác
Câu nói ấy như một tiếng sấm vang vọng trong đầu Yuichiro
Hắn đã biết. Nhưng chưa bao giờ dám nhìn thẳng
Hắn nhớ lần đầu nhìn thấy tờ giấy bị vò nhàu trong thùng rác - hắn tưởng là giấy ghi chú cũ. Hắn nhớ cả ánh mắt giật mình của em khi hắn đi vào phòng đột ngột. Hắn nhớ những tối về thấy phòng em sáng đèn nhưng im lặng đến đáng sợ. Nhưng hắn…phớt lờ. Vì hắn luôn nghĩ em sẽ không dám rời đi. Rằng mọi sự im lặng đó là bình thường. Rằng người như hắn, không thể bị bỏ lại
Và giờ, tất cả những điều đó...bỗng đập lại như sóng dữ trong đầu
Bên cạnh, Shinobu khẽ nói, như để đóng lại một sự thật cuối cùng
Shinobu Kochou
Shinobu Kochou
Em ấy đã bị dồn đến giới hạn…và vẫn chưa thoát ra được
Shinobu Kochou
Shinobu Kochou
Không phải vì không đủ đau mà là vì chưa ai mở cánh cửa giúp em ấy
Shinobu Kochou
Shinobu Kochou
Kể cả mày
Yuichiro nhìn xuống ly rỗng. Cổ họng khô rát. Lần đầu tiên, trong suốt buổi tối, hắn khẽ gật đầu. Không phải để thừa nhận. Mà là vì không thể chối cãi nữa
Một phần hắn muốn đứng dậy rời đi. Một phần khác thì ngồi lì ra, như thể nếu đứng lên thì tất cả tội lỗi sẽ rơi vỡ xuống sàn quán bar này và không bao giờ gom lại được nữa
Còn mọi người… không ai chạm vào hắn nữa
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Chắc gì lời mấy người nói là sự thật?
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Mày có lắp camera trong phòng em ấy mà
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Tin hay không tin mở lên xem thử
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
... //cầm điện thoại, mở lên//
...
Tất cả lời nói của mọi người đều được chứng minh là sự thật khi hắn mở điện thoại lên check lại. Hắn sững người khi xem xong đoạn camera
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
...
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Giờ mày thấy mày sai chỗ nào chưa?
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Tâm lý của mày thực sự có vấn đề rồi đấy
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Tao biết là quá khứ của mày không đẹp
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Nhưng mày không thể lấy quá khứ mà áp đặt vào hiện thực nữa
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Em ấy khác còn mẹ mày là khác
Tanjiro Kamado
Tanjiro Kamado
Tỉnh táo lên đi Yuichiro à...
_-END-_
T/g
T/g
Bé Mui bị ép cưới lúc 15 tuổi
T/g
T/g
Mà giờ đã 20
T/g
T/g
Ẻm cũng ráng chịu được 5 năm rồi á:))))
Hot

Comments

NJZ never die!!!

NJZ never die!!!

Thằng Yui nó thông não chx

2025-06-06

1

Hạt Tiêu nấm lùn 🍄

Hạt Tiêu nấm lùn 🍄

trùi lúc đầu tui thấy tức xong tui đập vỡ màn hình điện thoại , giờ nó vỡ rùi :))))

2025-06-05

0

Nàng Sương Xanh

Nàng Sương Xanh

ra thêm đi t/g,hóng waaaa

2025-06-12

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play