Chương 2
_________________________
Em quay đi với vẻ mặt điềm tĩnh nhưng một nỗi bất an len lỏi trong từng hơi thở, từng khoảnh khắc tưởng như yên bình nhất trong cuộc sống hôn nhân của mình. Sợ rằng người phụ nữ kia, trẻ hơn, xinh đẹp hơn, thú vị hơn, đang từng bước bước vào trái tim chồng mình nơi mà lẽ ra chỉ có em được phép trú ngụ.
Trần Minh Hiếu
Haizz..mình lại suy nghĩ nhiều rồi
Căn bếp nhỏ hôm ấy như chìm vào bóng tối bởi chỉ có em ở trong đó gã hôm nay không vào trong phụ em nhưng với người phụ nữ đứng phía sau khung cửa, đó là một cảnh tượng khiến tim em như bị bóp nghẹt từng nhịp.Người đàn ông ấy chồng em đang dịu dàng cài lại sợi tóc mai vương trên má cho cô gái kia, một cử chỉ nhỏ thôi nhưng đầy sự ân cần giống như cách gã làm với em trước đó
Trần Minh Hiếu
//nắm chặt con dao trong tay//
Trần Minh Hiếu
//bắt máy// Anh Lâm
Trung Tá Lâm
Tối nay nhớ đến đó nhé
Trần Minh Hiếu
Dạ em biết rồi //cúp máy//
Bữa cơm diễn ra trong ánh đèn vàng ấm áp, nhưng với em, đó là thứ ánh sáng chói lòa phơi bày rõ ràng nhất sự phản bội. Em ngồi đó, người vợ danh chính ngôn thuận, lặng lẽ giữa bàn ăn ba người, nhưng dường như lại là kẻ thừa.Cô gái kia ngồi cạnh gã, ghé sát vào mỗi khi nói chuyện, tiếng cười trong trẻo nhưng đầy tính toán. Cô ta tỏ vẻ vụng về khi gắp cá, giả vờ để mảnh xương rơi vào chén, gã lập tức cúi xuống, lấy thìa nhẹ nhàng gỡ giúp
Trần Lưu Tuấn
Em từ từ để anh gỡ cho
Khương Noãn Nhi
Dạ~ em cảm ơn chồng..
Gã lẽ ra phải gạt đi, phải nhắc nhở, phải lên tiếng nhưng không. Gã chỉ cười khẽ, gật đầu, và nhẹ nhàng gắp miếng cá đặt vào chén của cô ta như một sự thừa nhận. Như thể gã đã chấp nhận vai diễn mới, như thể người vợ danh chính đang ngồi đó chẳng còn tồn tại. Một tiếng “chát” vang lên khô khốc là cái bát trong tay em rơi xuống bàn, vỡ tan cạnh chiếc đĩa cá còn dở. Không ai nói gì trong một thoáng. Em ngẩng đầu, ánh mắt cháy rực một cơn giận đã bị nén quá lâu.
Trần Minh Hiếu
Cô vừa gọi anh ta là gì!? //đứng dậy tát Nhi//
Khương Noãn Nhi
ơ..hic~ em chỉ là đùa chút thôi mà
Khương Noãn Nhi
Sao anh dâu lại bạo lực vậy..//giả yếu đuối//
Trần Minh Hiếu
Trong nhà tôi, cô ngồi vào bàn ăn của tôi, nhận sự chăm sóc từ chồng tôi, rồi gọi anh ta là chồng… mà cô bảo là đùa? //định đánh thêm//
Trần Lưu Tuấn
//ngăn lại// Em thôi đi!
Trần Lưu Tuấn
Noãn Nhi dù gì cũng là em của anh trêu tí có làm sao?
Trần Lưu Tuấn
Em không ăn được thì cút đi!
Trần Minh Hiếu
S..sao anh lại nói thế với em?
Trần Minh Hiếu
EM MỚI LÀ VỢ CỦA ANH MÀ! //hét lớn//
Khương Noãn Nhi
//ôm tai xà vào lòng gã// aaa anh ơi em sợ lắm
Trần Lưu Tuấn
//Tát em// vừa phải thôi! Em đừng có mà quá đáng!
Trần Lưu Tuấn
Để anh đưa em lên phòng
Khương Noãn Nhi
Dạ~ //cười nhếc mép với em//
Trần Minh Hiếu
//chết lặng//
Cánh cửa phòng khép lại phía sau lưng, nhưng nó không ngăn được cơn đau đang trào dâng dữ dội trong lòng Em. Em bước đi, đôi chân cứng nhắc như thể mỗi bước là một nhát kéo cắt vào trái tim rướm máu. Căn nhà từng là nơi em vun vén từng chút yêu thương, từng là chốn an toàn, là tổ ấm ấm áp giờ như một chiếc lồng ngột ngạt chứa đầy phản bội và giả dối
Trong đầu em quay cuồng những hình ảnh của quá khứ ngày gã cầu hôn cô bằng nụ cười run rẩy và đôi mắt rưng rưng, ngày họ cùng nhau sơn lại căn nhà cũ, ngày gã đắp khăn cho em lúc em sốt nằm bẹp trên giường. Những điều đó từng là thật, từng là thiêng liêng. Nhưng giờ, tất cả bị nhuốm bẩn bởi ánh mắt trìu mến gã trao cho kẻ khác thứ ánh mắt từng là của riêng em. Em thấy mình như bị cướp đi không chỉ chồng, mà cả một phần bản thân. Bị thay thế một cách êm ái, nhẹ nhàng như thể sự hiện diện của cô đã chẳng còn quan trọng, như thể tình yêu của cô chỉ là thứ gì đó có thể mòn đi rồi bị gạt bỏ như chiếc áo cũ.
_________________________
Trần Minh Hiếu
//Trầm ngâm//
Trung Tá Lâm
Em sao thế Minh Hiếu?
Trần Minh Hiếu
A..à không có gì đâu anh
Trung Tá Lâm
Em lên phòng đi cậu ấy đang đợi em.
_________________________
Trần Đăng Dương
Đến rồi à?
Trần Minh Hiếu
D..dạ..//bước vào//
Chỉ một cái liếc mắt từ hắn cũng đủ khiến cả căn phòng như chững lại một nhịp. Người đàn ông ấy quay ghế lại chính với sự mạnh mẽ, vai thẳng, lưng thẳng, ánh mắt sắc như lưỡi dao vừa được rút khỏi bao. Bộ cảnh phục trên người anh không chỉ là trang phục nó như một phần cơ thể, một thứ biểu tượng cho sự quyền lực và kỷ luật được rèn giũa qua năm tháng.
Trần Đăng Dương
Ngồi xuống đây
Cô cảm thấy tim mình như ngừng đập trong một khoảnh khắc. Mắt cô dán chặt vào hắn không phải vì vẻ ngoài, mà vì khí chất toát ra đầy uy lực. Gương mặt hắn lạnh, không biểu lộ cảm xúc, nhưng từng cử chỉ đều gợi lên sự kiên định và kiểm soát tuyệt đối. Chỉ một ánh nhìn cũng khiến người đối diện cảm thấy bản thân đang bị soi thấu.
Trần Minh Hiếu
//ngồi xuống//
Trần Đăng Dương
Đây là một vụ án lớn
Trần Đăng Dương
Cần phải cẩn trọng
Trần Đăng Dương
Nếu cậu không làm được
Trần Đăng Dương
thì tốt nhất
Trần Đăng Dương
Nghỉ việc đi
Em nuốt khan. Tay bất giác siết lấy quai túi, tim đập nhanh như trống dồn.Từng lời nói của anh dư dao đâm vào trái tim mỏng manh của em
Trần Minh Hiếu
E..Em làm được ạ
Trần Đăng Dương
Vậy tôi sẽ trợ giúp cậu điều tra vụ án này
Hắn vô thức liếc xuống bàn tay trắng nõn của em, thấy nó nhiều vết sẹo còn mới bèn hỏi
Trần Đăng Dương
Tay như kia có làm được việc không?
Trần Minh Hiếu
L..làm được ạ
Trần Minh Hiếu
Ca..Cảnh xát trưởng
Trần Đăng Dương
Còn việc gì sao?
Trần Minh Hiếu
E..em...mai có thể mời anh đi ăn không?
Trần Minh Hiếu
D..dạ em xin phép về trước //đứng lên//
_________________________
Trần Minh Hiếu
//bước ra khỏi phòng// Phù..anh ta làm mình sợ chết đi được
Trần Minh Hiếu
//bắt máy//
Trần Minh Hiếu
giật cả mình
Đặng Thành An
hey hey chẳng qua là bọn này có cái kèo
Đặng Thành An
Mai anh em mình đi nhậu
Đặng Thành An
Đi không nhể
Trần Minh Hiếu
Thôi mai bận đi ăn rồi
Đặng Thành An
Úi dời đi ăn với chồng à
Trần Minh Hiếu
À..kh-..không
Đặng Thành An
Êy mày đừng nói mày bỏ chồng mày theo tr-
Đinh Minh Hiếu
//bịt mồm An// mày nói tiếp đi
Trần Minh Hiếu
Mai hẹn sếp đi ăn rồi xin hủy kèo
Đặng Thành An
//thoát ra// Ê mày ngoại tình với ổ-
Phạm Bảo Khang
//dính băng keo vào mồm An// im lặng nào gobi
Đinh Minh Hiếu
Thôi bận đi hôm nào rủ sau
Trần Minh Hiếu
Ò ò quản thằng An cho chắc vào cẩn thận xổng chuồng
Đặng Thành An
Ê ê ê..áu á-
Phạm Bảo Khang
//nhét khăn vào mồm An//
Trần Minh Hiếu
Tao cúp đây
Đặng Thành An
//nhổ khăn ra// Aisss lâu lắm chẳng gặp nó rồi!!
Phạm Bảo Khang
Biết sao giờ chịu thôi
Đinh Minh Hiếu
Tuần sau thảo nào nó cũng cưới
Đinh Minh Hiếu
Gặp chưa muộn đâu
Đinh Minh Hiếu
chỉ sợ lúc đó mày chế-
Phạm Bảo Khang
//bịt khẩu trang vào mồm Đinh Hiếu// Mày im được rồi Đinh Hiếu à
_________________________
Comments
Hae Meji Risoo
vợ 2 của c 🥺❤
2025-06-06
0