[ RhyCap ] Còn Nhớ Không?
Mèo Nhà.
Khi bình minh lên, ánh nắng nhẹ nhàng lướt qua khung cửa sổ nhỏ, phủ lên quán cà phê một lớp vàng ấm áp.
Đức Duy bày biện lại quầy hàng và kiểm tra mọi khu vực xem có thiếu mẫu hàng nào không rồi mới yên tâm thở phào.
Bất giác, âm thanh nhỏ khẽ vang vảng bên tai cậu.
Cậu quay đầu lại, thấy một chú mèo đang cào chiếc kính.
Hoàng Đức Duy
Bé làm như này biết anh phải đền mấy triệu không hả?
Rõ ràng con mèo ấy không để tâm lời cậu nói, vì nó có hiểu tiếng người đâu.
Đôi mắt long lanh, nũng nịu khiến cậu không nỡ đuổi đi.
Đức Duy chằm chằm vào nó như thể đọc được điều gì trong đôi mắt này.
Liền mang một túi đồ ăn cho mèo rồi rắc lên hộp đựng thức ăn.
Hoàng Đức Duy
Không phải hàng sang xịn mịn đâu, ăn tạm nhé.
Chú mèo hoang ấy dường như chẳng đòi hỏi gì nhiều, chỉ cắm đầu ăn ngon lành.
Duy ngồi xuống, nhìn chăm chú, rồi chậm rãi đưa tay xoa đầu nó một cái.
Hoàng Đức Duy
"Không cắn ư?"
Cảm giác mềm mại nơi đầu ngón tay làm cho cậu khựng lại giây lát, nhưng vẫn giữ tay ở đó.
Xoa thêm lần nữa - rất khẽ, giống như sợ phá vỡ sự bình yên ấy.
Khoé mắt Đức Duy không biểu lộ gì rõ ràng, chỉ ánh lên chút gì đó rất nhỏ...
Đủ để biết cậu không ghét cảm giác này.
Chiều đến, Đức Duy quan sát ngoài cửa chờ đợi khách hàng tiếp theo.
Song, trong thâm tâm cậu vẫn loé lên một tia hy vọng bé.. rất bé.
Cuối cùng, người khách hàng tiếp theo cũng đặt chân vào tiệm cà phê trống vắng đây.
Hoàng Đức Duy
"Là em ấy.. Quang Anh!"
Nguyễn Quang Anh
Một ly espresso, ít đường, giống hôm kia nhé.
Anh order như cũ, Duy thì gật đầu.
Hoàng Đức Duy
Cậu thích món này à?
Nguyễn Quang Anh
Dạ không, em tới để ủng hộ anh thôi.
Cậu nghiêng đầu, thắc mắc:
Hoàng Đức Duy
Còn có rất nhiều món khác mà?
Nguyễn Quang Anh
...Người quen anh bảo, anh chỉ biết làm món này thôi.
Lập tức. Duy đỏ mặt, ngại ngùng.
Quang Anh, hắn giật mình, vội bịt miệng mình lại:
Nguyễn Quang Anh
X-xin lỗi, mồm em hơi giãn.
Hoàng Đức Duy
"Thế là may rồi Duy ơi, nó mà giãn thêm là ngày mai tao bay lên núi ở..."
Hoàng Đức Duy
À, không sao đâu!
Cậu nhanh trí đổi chủ đề.
Hoàng Đức Duy
Ờ.. Cậu đứng đấy chờ nhé. Tôi sẽ làm nhanh thôi.
Một lúc sau, anh cầm cốc cà phê về vị trí, huýt sáo gọi ai đó.
Cậu khó hiểu, ngó nghiêng xung quanh. Vẫn không thấy ai?
Cúi xuống, thì con mèo hồi sáng đập vào mắt cậu.
Nguyễn Quang Anh
Đói chưa, Tisy?
Con mèo nhẹ nhàng đến bên Nguyễn Quang Anh, dụi chân.
Vì tò mò, Duy bỗng thốt ra một câu từ lúc nào không hay.
Hoàng Đức Duy
Con mèo ấy... là mèo nhà cậu sao?
Nguyễn Quang Anh
Đúng rồi ạ.
Nguyễn Quang Anh
Dạ, "Ti" là tired, còn "Sy" là noisy. Đó là cuộc sống em khi có nó đấy.
Duy nhìn con mèo nhà với ánh mắt sáng lên như thích thú.
Hoàng Đức Duy
Trông dễ thương lắm.
Quang Anh nhìn thẳng cậu, môi mỉm, trả lời:
Nguyễn Quang Anh
Dễ thương giống anh vậy.
Anh bế Tisy lên, bỏ câu chuyện đó sang một phía.
Nguyễn Quang Anh
Anh muốn bế thử nó không?
Hoàng Đức Duy
Tôi được sao?
Nguyễn Quang Anh
Dĩ nhiên.
Nguyễn Quang Anh đưa con mèo về hướng Duy. Cậu ấy run nhẹ, vẻ lo ngại hiện rõ.
Thấy thế, anh dịu dàng đỡ tay Duy.
Hoàng Đức Duy
Nó sẽ không cào tôi chứ?
Nguyễn Quang Anh
Vâng, Tisy sẽ không cào Duy.
Giọng nói êm ái, đầy ngọt ngào làm cậu không thể từ chối.
Cậu bế mèo, khẽ nói thầm.
Hoàng Đức Duy
"Chà, mềm thật... tim cũng mềm luôn rồi..."
Nguyễn Quang Anh
Em là Nguyễn Quang Anh, nhớ tên mèo nhà em thì cũng phải nhớ tên em đấy!
Cậu nhìn Duy rất lâu, ánh mắt tưởng như có gì đó đọng lại.
Nhưng bên trong… vẫn trống rỗng.
Tay Đức Duy vẫn đều đặn vuốt lông mèo, nhưng đầu óc thì lạc ở một nơi khác.
Nguyễn Quang Anh
Nếu anh thích... vậy ngày mai em lại mang nó tới cho anh tiếp nhé?
Giọng nói anh cắt ngang dòng suy nghĩ của Duy.
Khiến cậu hơi bàng hoàng, vội thả Tisy xuống, đánh lạc hướng:
Hoàng Đức Duy
Uống xong rồi thì thanh toán đi kìa.
Anh ta bật cười, móc ví. Trước khi rời đi, Quang Anh dừng lại ở cửa, quay đầu hỏi:
Nguyễn Quang Anh
Ngày mai... anh muốn em đến đây nữa không?
Duy không nhìn, nhưng trả lời ngay:
Quang Anh mỉm cười, không tiếp tục trò chuyện nữa, thong thả bước đi. Tisy lẽo đẽo theo sau.
Duy quay lại dọn bàn, phát hiện dưới ly có tờ 500k gập đôi cùng mảnh giấy nhỏ.
Cậu mở ra, dòng chữ nghiêng nghiêng hiện lên:
"Nếu anh nói 'muốn', em sẽ đến sớm hơn hôm nay."
Đức Duy xem tờ giấy, rồi mặt ngẩng lên nhìn ra cửa kính, chỗ Quang Anh vừa rời.
Gió không biết từ đâu đến thổi nhẹ. Trong lòng cậu, tim lặng tuy nhiên rõ ràng tiếp tục đập liên hồi y hệt tiếng muỗng khuấy đá.
Người dần ửng hồng, tim dần yếu ớt.
Comments
Gia han Huynh
tớ thấy truyện của cậu cũng khá thú vị đấy, nó vừa đặc sắc, và cũng có chút hài hước ở vài đoạn
lúc đầu tớ thấy hơi khó hiểu chút, nhưng đọc vài chap thì thấy nó cũng dễ hiểu
cách bạn viết và diễn tả khá hay, cái này tui công nhận nha
tóm lại, truyện của bạn ok ổn!!!, và nó khá thú vị, mình nghĩ là mọi người nên đọc thử một lần!!
đấy cũng là ý kiến của tớ thôi ạ, cảm ơn vì đã lắng nghe ạ
💗
2025-07-09
1
Jhz_NN🐬🌊🎶
Chap này mik thấy ok
2025-07-10
1
💫YeuuKwonJiYongg💤
Ô mai gótt,mà Duy dễ thương thiệt^^
2025-07-13
0