[ RhyCap ] Còn Nhớ Không?
Lặng Lẽ Như Một Sớm Mai.
Sáng sớm. Không khí còn vương chút lành lạnh sau cơn mưa đêm qua.
Tiệm cà phê nhỏ nép mình nơi góc phố yên ả, ánh đèn vàng nhạt hắt ra qua khung kính trong veo, chiếu xuống nền gạch ẩm nước.
Đức Duy đang lau lại mặt quầy, tay thoăn thoắt, ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài đường như đang đợi một điều gì đó… hay ai đấy.
Cánh cửa tiệm vang lên tiếng chuông nhỏ. Một chàng trai cao gầy bước vào, áo sơ mi trắng hơi nhăn, mắt mệt mỏi nhưng vẫn giữ được nét nhẹ nhàng.
Nguyễn Quang Anh
Một ly espresso, ít đường. Cảm ơn.
Duy ngẩng lên. Đôi mắt ấy… sống mũi cao, khóe môi nhẹ nhếch. Là anh.
Người mà bao năm qua cậu vẫn nhớ.
Duy khựng lại một giây, nhưng rồi lại cúi xuống, điềm tĩnh như chưa từng quen biết. Tay anh hơi run khi bấm máy, nhưng giọng vẫn đều :
Hoàng Đức Duy
Sẽ có ngay, thưa quý khách.
Khi ly cà phê được đặt xuống, Nguyễn Quang Anh — chàng trai ấy — rút điện thoại. Màn hình sáng lên, rung khẽ. Trên đó hiện dòng tên: Hà Diệp Tư.
Anh từ từ nhấc máy, chưa kịp mở miệng thì đầu dây bên kia đã cất giọng, đầy vội vàng.
Hà Diệp Tư
Anh mua cái vòng đó chưa?
Nguyễn Quang Anh
Ah.. anh quên mất...
Hà Diệp Tư
Em đã bảo cần nó hôm nay mà? Mấy chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong hả?
Quang Anh khẽ nhíu mày. Giọng vẫn mềm mại.
Nguyễn Quang Anh
Rồi… anh sẽ đi mua. Em đừng nóng.
Hà Diệp Tư
Anh nhớ miệng đấy!
Cúp máy. Anh thở ra một tiếng dài, rồi ngước lên, đôi mắt thoáng buồn :
Nguyễn Quang Anh
Anh biết không?
Nguyễn Quang Anh
Có lúc, cô ấy làm em mệt mỏi dường như đến nghẹn thở. Nhưng rồi em nhận ra… chính cổ mới là người khiến em tiếp tục.
Duy đứng im phía sau quầy. Gật nhẹ. Không nói gì. Nhưng trong lòng như ai cào mạnh từng đường, đau đến không thể thở. Đôi tay cậu siết ly cà phê trên tay, ngón tay trắng bệch.
Một lát sau, khi anh uống cạn ly và bước ra cửa, Duy mới nhẹ nhàng lên tiếng :
Hoàng Đức Duy
Nếu người ấy làm mình đau đớn… đừng cố làm tổn thương bản thân thêm lần nào vì cô ta nữa.
Quang Anh dừng lại. Ngoái nhìn.
Nguyễn Quang Anh
Em hiểu rồi, cảm ơn anh.
Tối hôm đó, Duy ngồi ở quán rượu nhỏ cùng Dương — người bạn ít ồn ào nhưng luôn bên cạnh cậu.
Hoàng Đức Duy
Hôm nay gặp lại một người.
Duy lặng vài giây. Đặt ly rượu xuống.
Hoàng Đức Duy
Là em ấy… người từng cứu tớ năm đó. Nhưng giờ, có lẽ ẻm không nhớ gì cả.
Trần Đăng Dương
Vậy… cậu định thế nào?
Hoàng Đức Duy
Không định gì cả. Chỉ… thấy tim mình nhói thôi. Nhìn thấy em ấy đứng đó, cười dịu dàng… mà không hề nhớ mình là ai.
Dương cười gượng. Gật đầu. Nhưng trong mắt lại đong đầy một thứ gì đó không nói thành lời.
Trần Đăng Dương
Thế… nếu người ấy không bao giờ nhớ ra, thì cậu vẫn định ở bên à?
Hoàng Đức Duy
Ừ. Chắc vậy.
Dương uống cạn ly rượu. Tim như xé thành mảnh, đau đến tận cùng. Một thứ tình cảm anh giữ kín bao năm, giờ chẳng còn chỗ mà chen vào.
Khi Duy đứng dậy chào ra về, Dương chỉ lặng lẽ ngồi đó, mắt nhìn theo. Lời không nói nghẹn lại thành tiếng lải nhải đau lòng :
Trần Đăng Dương
Ngốc thật đấy… cậu luôn như vậy... vì một người chẳng nhớ đến mình, mà đau lòng đến thế…
✿༽muaw
Tớ sẽ không viết phần giới thiệu, để cho mọi người tự cảm nhận thôi ạ. Đó là ý kiến của tớ, cảm ơn đã đến đây đọc.
✿༽muaw
Và Quang Anh 22 tuổi - Đức Duy 25 tuổi nhé.
✿༽muaw
1:21 rồi, ngủ đây.
Comments
Cừu baby 👶🐑
Hăi tớ là Nguyen Trâm Anh đây, sau khi đọc chap 1 cụa cậu tớ thấy văn phong cao trào không lủng củng một số fic RC khác, lời nói nhân vật thì tớ thấy rất hay và cũng không có gì ngoài đặc sắc cả
2025-07-06
1
meoo
tớ vừa đọc xong chap 1 của cậu rồi nè,sau khi đọc xong chap 1 thì mình thấy chung quy bố cục vẫn khá lủng củng và hơi theo phong trào 1 tí,còn về lời nói của nhân vật thì khá hay và đặc sắc
2025-07-09
1
Jhz_NN🐬🌊🎶
Theo cảm nhận của mình thì mình thấy truyện nói chung là khá tốt , phần dẫn dắt hay và rất lôi cuốn người đọc . Phần lời nhân vật tương đối tốt , thể hiện được cảm xúc và khá đặc biệt.
2025-07-10
1