《 Hungan 》Vọng Hiên Xưa [Quang Hùng × Negav]
『2』Bóng Quỷ Dưới Trăng.
Trong một gian phòng nhỏ, ánh sáng le lói từ buổi chiều tà soi lên gương mặt nghiêng nghiêng của An. Cậu ngồi xếp bằng trên chiếc giường tre, trước mặt là một cái mâm tròn bằng đồng đã ố màu.
Bên trên bày biện đủ thứ vật dụng cổ xưa: một nhánh ngải khô bó bằng dây đỏ, một bát nước suối đựng trong chén sành men rạn, hai đồng tiền cổ đã được rửa sạch, và một tấm bùa màu vàng vừa được viết tay buổi sáng nay, mực chưa khô hẳn.
Đặng Thành An
"Còn thiếu gì nữa không ta?"
An đưa tay nhẹ nhàng chỉnh lại vị trí của từng món, cẩn trọng như thể chỉ cần sai lệch một ly là mọi thứ sẽ tan vỡ.
Cậu lấy tay mở một chiếc túi vải thô, bên trong có thêm vài món khác: một sợi chỉ đỏ, một con dao găm cán gỗ bọc bạc mờ, và một lọ nhỏ chứa đầy tro đen.
Đặng Thành An
"Hmm.. Chắc đủ rồi ha..."
Tiếng dép guốc vang khẽ dừng lại. Cửa chưa mở, nhưng An đã nhận ra tiếng bước chân quen thuộc.
Cánh cửa gỗ kẽo kẹt một tiếng nhẹ. Ân đẩy nhẹ tấm rèm ra, bước vào với dáng vẻ thong thả. Trên tay là một chén trà còn bốc khói.
Đặng Thành Ân
Em vào nghen.
Đặng Thành An
Vào rồi mới hỏi?
//Mắt vẫn không nhìn thẳng//
Ân đi thẳng lại, đặt chén trà xuống bên cạnh An, rồi tự tiện ngồi xuống.
Đặng Thành Ân
Thì hỏi cho lịch sự.
An khẽ cười, không nói gì thêm.
Đặng Thành Ân
À em có pha cho hai chén trà.
Đặng Thành Ân
Hai uống đi cho tỉnh táo.
Đặng Thành An
Để đó đi lát anh uống.
Ánh đèn dầu phản chiếu lên đôi mắt tò mò của Ân, không một chút do dự mà đưa tay nhặt một cọng ngải, xoay xoay giữa hai ngón tay, rồi đặt lại chỗ cũ.
Đặng Thành Ân
Sao hai chuẩn bị nhiều đồ dạ?
Đặng Thành An
Phòng hờ thôi.
An liếc nhìn thoáng qua, rồi tiếp tục công việc, tay quấn chặt bùa vào con dao găm.
Ân nghiêng người, một tay chống ra sau lưng, tay còn lại lật nhẹ tấm khăn phủ dưới mâm, như muốn tìm hiểu thêm.
Đặng Thành Ân
Vậy nào mình mới bắt đầu?
Đặng Thành Ân
Vậy.. em có cần phải đi hông??
Đặng Thành An
Em dỡn mặt với anh à?
Đặng Thành Ân
Giờ đó buồn ngủ lắm ...
Đặng Thành An
Không muốn cũng phải đi. Không nói nhiều!
Đặng Thành An
Có khi em nhìn thấy con quỷ là mất ngủ luôn đấy.
Đặng Thành Ân
Em nghe nói con quỷ này cũng mạnh ghê lắm.
Đặng Thành Ân
Hai cẩn thận nghen.
Đặng Thành An
Biết rồi ông tướng.
Đặng Thành An
Lo cho cái thân mình trước đi rồi hẳn lo cho người khác.
Tà ma luôn là thứ khó đoán. Có giỏi đến đâu cũng khó mà biết được nhưng thứ đấy thật sự muốn điều gì.
Đặng Thành An
Hazz.. "Khó rồi ..."
Gió ngoài sân lùa qua khe cửa. Trong cái tĩnh lặng chỉ có tiếng ve xa xa và mùi nhang trầm còn vương lại, Ân bỗng lặng yên giây lát.
Sau một lúc suy nghĩ, Ân chột dạ hỏi An một câu nữa thật nữa đùa.
Đặng Thành Ân
Nếu em bị hại thì anh có cứu em hông dạ?
An bỗng khựng lại đôi chút trước câu hỏi ngây ngô đó. Mắt vẫn không nhìn thẳng, nhưng môi khẽ cong, có lẽ là cười rồi quay sang trả lời.
Đặng Thành An
Anh bỏ cho em chết luôn.
Đặng Thành Ân
Hai kì cục //Phòng má//
An cười khẽ trong sự bất lực.
Đặng Thành Ân
Mà bây giờ anh trả lời vậy thôi chứ tới hồi em gặp chuyện đi ha...
Đặng Thành Ân
Chắc chắn hai sẽ là người đầu tiên xuất hiện và cứu em cho coi.
Đặng Thành Ân
//Nhìn ra ngoài bằng cửu sổ//
Vì hai là người thương em nhất mà. Đúng hông?
Đặng Thành An
Biết rồi còn hỏi?
Đặng Thành Ân
Thì hỏi xem ai đó có trả lời thiệc lòng không.
//Nói vu vơ//
Đặng Thành An
"Em là người thân duy nhất của anh mà ... không thương em thì thương ai?"
Cậu tiếp tục thắt nút sợi chỉ đỏ quanh chuôi dao, đôi tay nhanh nhẹn như đã làm việc này trăm lần.
Ân chống cằm, nghiêng đầu ngắm cậu, vẻ mặt dường như đang cân đo điều gì đó trong lòng.
Đặng Thành Ân
Sao hay không cho em học mấy cái này vậy?
Đặng Thành An
//Khựng lại//
Nguy hiểm!
Đặng Thành Ân
Em thấy có sao đâu. Hai làm bình thường đấy thôi.
Đặng Thành An
Em còn nhỏ. Chưa hiểu hết đâu.
Đặng Thành Ân
... 'Em còn nhỏ chắc anh lớn?'
//Thì thầm trong họng//
Đặng Thành An
Chưa già nên chưa điếc!
Đặng Thành Ân
...
//Câm nín//
Một lúc sau, An đứng dậy, phủi nhẹ tà áo rồi cẩn thận gom các món đồ vào túi vải xong sau đó rời đi.
Nhưng trước khi đi An có quay lại dặn dò đôi chút.
Đặng Thành An
Nay ngủ sớm đi.
Đặng Thành An
Tới giờ anh kêu!
Đặng Thành Ân
Dạ... em biết rồi.
Ân cũng chậm rãi đứng lên, nhặt lấy chén trà đã nguội, nhấp một ngụm rồi chau mày vì vị nhạt nhẽo của nó.
Đặng Thành Ân
"Lạt nhách vậy trời"
Đặng Thành Ân
"Hèn chi anh hai không uống"
Trăng rằm sáng vằng vặc, treo lơ lửng giữa trời như một chiếc đĩa ngọc. Ánh trăng lạnh rót xuống mặt đất, phủ lên cây cối, mái ngói, cả những bóng người lặng lẽ.
Khí âm dày đặc đến nỗi khiến hơi thở cũng trở nên nặng nề. Ân đứng giữa khu đất hồi sáng, tay cầm chặt lá bùa phòng thân, mắt đảo quanh mà vẫn không thấy gì ngoài bụi cỏ đung đưa.
An bước chậm, tay lăm lăm giữ chặt một con dao găm bọc bùa đã chuẩn bị từ sớm.
Đặng Thành An
"Khí âm nhiều vậy thì chắc đúng rồi"
Trong không khí tĩnh lặng đến rợn người, chỉ con tiếng ếch chái ộp oạp dưới ánh sáng le lói từ trăng rằm.
BỊCH!!! - Tiếng động phái ra từ phía trước khiến cậu thở dài.
Đặng Thành Ân
//Vấp té nằm một cục//
Aa.. Cục đá dô diên 💢
Đặng Thành Ân
Tại cục đá chà bá này chứ bộ! Đâu phải tại em.
//Đứng dậy. Vừa phủi áo vừa trả treo//
Đặng Thành An
Có thấy gì không?
Đặng Thành Ân
Hmm...
//Ngó nghiêng xung quanh//
Đặng Thành Ân
Không.. Em không thấy con quỷ nào hết.
Đặng Thành Ân
Toàn cô hồn!
An không nói gì, cẩn thận lấy từ trong túi ra một nắm bột linh giới – một hỗn hợp gồm tro bùa, vỏ cây đào khô và chút máu gà trống.
Sau đó rắc thành vòng tròn nhỏ quanh hai người, kế tiếp đốt một lá ngải tiên đen – loại ngải chỉ cháy khi có linh khí quỷ tà gần đó.
Đặng Thành Ân
//Nhìn chăm chú//
Lá ngải cháy chậm, khói bốc lên đặc sánh, đen như mực. Mùi hăng hắc xộc lên mũi.
Đặng Thành An
Xem khói bay về hướng nào?
Với người bình thường thì chỉ thấy nó như khói bình thường nhưng với những ai có mắt âm dương như Ân sẽ thấy khói cuộn lại thành hình xoắn, rồi trôi chậm về hướng khí âm cao, cụ thể là nơi quỷ ẩn nấp.
Đặng Thành Ân
Aaaa em thấy rồi!!!
Đặng Thành Ân
Bên kia, chỗ bụi sậy.
An không thấy gì – với mắt thường, bụi sậy chỉ là bụi sậy. Nhưng không chút do dự, cậu liền lôi ra con dao găm đã quấn bùa, bước chậm rãi về phía bụi rậm, vừa đi vừa rắc bột tro trừ tà để vạch lối.
Từ trong bụi rậm, một tiếng "Gừ ..." khe khẽ vang lên. Gió rít mạnh.
Đặng Thành Ân
M..má má ơi... //Lùi lại//
Đặng Thành Ân
N..nó thấy ghê ... ghê quá h..hai ơi hai...
//Cà lăm. lấy tay bịt mắt//
Dưới mắt Ân, hình hài con quỷ rõ ràng: một thân hình khô gầy, bốn chân bò sát đất như chó hoang, mặt người, miệng ngoác tận mang tai, hai mắt đỏ quạch.
Đặng Thành An
Đứng đó chỉ hướng. Còn lại để anh!
Ân hiểu ý liền lấy lại tinh thần, cố gắng nhìn cho thật rõ.
Đặng Thành An
//Siết chặt con dao trong tay//
Đặng Thành Ân
//Chỉ tay về hướng con quỷ. Giọng khẩn trương//
Đặng Thành Ân
Bên trái! Nó đang bò dưới đất!
An lập tức xoay người, nhưng chẳng thấy gì ngoài đất cứng và lá khô.
Đặng Thành Ân
Aa.. không không, nó lách qua phải rồi! Ngay gốc cây mít!
An nghiến răng, nhón chân đến gần gốc cây. Vẫn… trống trơn.
Đặng Thành Ân
Khoan! Giờ nó đang lộn ngược treo trên nhánh cây… chờ ăn thịt anh đó!
Đặng Thành An
Em giỡn mặt với anh đó hả?
Ân cười trừ, nhưng vẫn nghiêm lại, chỉ lia tiếp.
Đặng Thành Ân
Không giỡn. Thiệt!
Đặng Thành Ân
Nó giờ thành khói. Đang lượn vòng quanh anh kìa!
Đặng Thành Ân
Quay về bên trái ba bước!
An thở hắt, mặt tối sầm, ánh mắt nghiêm lại.
Đặng Thành An
Em chắc không vậy?
Đặng Thành Ân
Ủa, không không… giờ nó bám sau lưng anh…
Đặng Thành Ân
Ơ… khoan! Bên phải kìa!
Đặng Thành Ân
À không không, ở dưới chân anh.
Đặng Thành Ân
Ủa… Hình như là-...
An hét lớn, bực tức vung dao, đâm đại vào khoảng không trước mặt.
Ngay lúc Ân còn đang loay hoay, lưỡi dao cắm phập vào không khí ... nhưng đồng thời, Ân mở to mắt hét lớn.
Đặng Thành Ân
TRÚNG RỒI!!!
Một tiếng rít ghê rợn vang lên giữa không trung, gió cuộn mạnh như bão lốc.
Từ điểm An vừa đâm, một luồng khói đen bắn vọt ra, xoắn lại thành hình thù quỷ dị rồi nổ tung trong ánh lửa âm xanh. Tất cả diễn ra quá nhanh, quá gọn.
Đặng Thành Ân
Aaaa giết được nó roiii!!!
An đứng chết trân, mắt còn nhíu lại vì tức.
Ân thì khoanh tay, gật gù như vừa làm nên kỳ tích.
Đặng Thành Ân
Thấy chưa, em nói đúng mà!
Đặng Thành Ân
Hai phải tin em chứ!
//Mặt sắp bằng trời//
An vẫn đứng đó, ánh mắt chợt trầm xuống, ngó quanh một lượt. Không khí vẫn âm u như lúc đầu, nhưng không còn dấu hiệu của quỷ khí.
Tuy vậy vẫn có gì đó... kì lạ?
Một cảm giác lành lạnh len qua lưng áo. An nhíu mày.
Đặng Thành An
"Sao lại dễ vậy..."
Tay vẫn siết chặt chuôi dao bùa, An bước quanh bụi sậy nơi quỷ vật vừa bị tiêu diệt. Không có gì lạ.
An gọi, giọng thấp và dứt khoát.
Ân vẫn chưa thôi cười, vừa chạy tới vừa chắp tay sau lưng.
Đặng Thành Ân
Sáng mai em phải đi kể cho tụi nhóc tróng xóm mới được!
Đặng Thành Ân
Kể là anh của em tuyệt vờiiii
//Vỗ tay bẹp bẹp//
An không đáp, chỉ lẳng lặng bước đi.
Hai anh em rời khỏi khu đất sau miếu, men theo lối mòn trở về nhà.
Gió đêm lành lạnh, côn trùng kêu rang, cây cối rì rào, những âm thanh đó trộn lẫn vào nhau như đang tự tạo cho mình một bản nhạc riêng biệt.
Ân đi cạnh bên, vẫn liến thoắng về chuyện diệt quỷ khi nãy, còn An thì im lặng hoàn toàn.
Ánh trăng rọi lên khuôn mặt nghiêm nghị của An, có vẽ như cậu vẫn đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn.
Đặng Thành An
"Chỉ né... không hề phản kháng"
Đặng Thành An
"Đêm nay lại là rằm... Nó phải mạnh hơn chứ?"
Đặng Thành An
"Đúng là kì lạ..."
Vai va mạnh vào một người đang đi từ hướng ngược lại khiến An mất thăng bằng mà ngã ngược ra phía sau.
Comments