CAPRHY ︱ HÔN PHU HUYẾT TẾ
2 • ĐÊM TÂN HÔN – KHÔNG MỘT TIẾNG CHỒNG
Ba tháng sau, ngày cưới của Hoàng Đức Duy và Nguyễn Quang Anh. Tiếng pháo nổ giòn giã khắp xóm. Đèn lồng đỏ treo khắp nơi trong dinh thự hội đồng. Mùi hương lài và mùi rượu nồng nặc quyện vào nhau
Quang Anh ngồi trong phòng tân hôn, trên chiếc giường thêu gấm lụa đỏ thắm. Cậu mặc áo the đỏ, khăn đóng chỉnh tề. Gương mặt vẫn tái nhợt, nhưng đôi mắt tĩnh lặng như mặt nước hồ thu
Mụ Bảy Lợi giọng run run, mắt đỏ hoe, vuốt ve mái tóc Quang Anh
Mụ Bảy Lợi
Con tôi... Cuối cùng cũng có ngày này
Mụ Bảy Lợi
Con phải sống thật tốt, thật hạnh phúc nha con
Mụ Bảy Lợi
Cố gắng mà chiều chồng, nghe lời nhà chồng
Quang Anh khẽ gật đầu, không nói gì. Cậu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương đồng: một chú rể gầy gò, đôi mắt không chút niềm vui
Mụ Bảy Lợi sụt sịt, rồi đứng dậy
Mụ Bảy Lợi
Thôi, mẹ về đây
Mụ Bảy Lợi
Giờ khắc này là của con với cậu Duy
Mụ Bảy Lợi
Cố gắng lên con
Mụ Bảy Lợi bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Tiếng cười nói huyên náo bên ngoài vẫn vang vọng
Quang Anh ngồi im, bất động. Cậu nghe tiếng bước chân người đi lại, tiếng chén đĩa va vào nhau, tiếng pháo vẫn nổ lẹt đẹt đâu đó
Thời gian trôi qua thật chậm. Mặt trăng đã lên cao, xuyên qua khung cửa sổ, đổ một vệt sáng bạc lên sàn nhà
Quang Anh không chong đèn. Căn phòng chìm trong bóng tối lờ mờ. Cậu chờ đợi. Chờ đợi một tiếng động, một bước chân, một hơi thở
Chờ đợi người chồng của mình. Nhưng không có gì cả
Tiếng ồn ào bên ngoài dần lắng xuống. Tiếng người thưa thớt hơn. Ánh đèn lồng bên ngoài cũng bắt đầu lụi tàn
Đêm đã khuya lắm rồi. Một con dế lạc vào phòng, rúc ran đều đều, nghe não nề
Quang Anh vẫn ngồi đó, bất động. Cậu không cảm thấy lạnh, cũng không cảm thấy đói. Cậu chỉ cảm thấy một khoảng trống rỗng vô tận
Cậu biết, Duy sẽ không đến. Anh ta đã nói rồi. Anh ta sẽ không bao giờ chạm vào cậu. Cậu là "thứ ghê tởm" đối với anh ta
Một giọt sương lạnh từ đâu đó rơi xuống cửa sổ, rồi lăn dài trên tấm kính
Tiếng gió đêm lùa qua kẽ cửa, mang theo hơi lạnh. Quang Anh đứng dậy, bước đến bên cửa sổ
Cậu nhìn ra ngoài. Vườn cây im lìm trong bóng tối. Chân trời xa xa, một vệt sáng mờ ảo bắt đầu xuất hiện. Bình minh sắp ló rạng
Quang Anh tự nói với chính mình, giọng khẽ như hơi thở
Nguyễn Quang Anh
Hóa ra... đêm tân hôn là như thế này...
Cậu quay lại nhìn chiếc giường tân hôn. Tấm chăn gấm vẫn phẳng phiu, không một nếp nhăn
Hai chiếc gối thêu uyên ương vẫn nằm cạnh nhau, lạnh lẽo
Quang Anh tiến lại, ngồi xuống mép giường. Cậu đưa tay chạm vào chiếc gối bên cạnh, nơi đáng lẽ ra phải có một người nằm. Một cảm giác tê tái len lỏi trong lòng
Tiếng gõ cửa khẽ khàng vang lên. Quang Anh giật mình. Cậu vội vàng đứng dậy, chỉnh lại y phục
Cửa phòng mở ra. Bà hội đồng Nguyệt Lan bước vào, gương mặt vẫn phúc hậu nhưng ánh mắt đầy dò xét. Phía sau bà là mấy gia nhân, bưng khay trà và đồ ăn sáng
Bà hội đồng Nguyệt Lan giọng ôn tồn, nhưng không giấu được sự lạnh nhạt
Hà Nguyệt Lan
Dậy rồi sao? Con đã thức từ khi nào?
Nguyễn Quang Anh
Con mới thức ạ. Con xin lỗi vì đã dậy muộn
Hà Nguyệt Lan
Không sao. Đêm tân hôn vất vả, ngủ dậy muộn cũng là lẽ thường
Bà Nguyệt Lan liếc nhìn chiếc giường. Ánh mắt bà dừng lại ở chiếc gối trống rỗng
Một nụ cười nhếch mép thoáng qua trên môi bà, rất nhanh, đến nỗi Quang Anh không thể nhìn thấy
Hà Nguyệt Lan
Cậu cả Duy đâu? Sao không thấy nó?
Quang Anh tim đập mạnh, nhưng cố giữ bình tĩnh
Nguyễn Quang Anh
Dạ... cậu cả... chắc là ra ngoài từ sớm rồi ạ
Nguyễn Quang Anh
Có lẽ có việc gấp
Bà hội đồng Nguyệt Lan gật đầu một cách khó hiểu
Hà Nguyệt Lan
Việc gấp? Hừm. Đúng là nó luôn bận rộn
Hà Nguyệt Lan
Thôi được rồi, con dùng điểm tâm đi
Hà Nguyệt Lan
Ta còn nhiều việc phải lo
Bà hội đồng quay lưng bước đi. Gia nhân đặt đồ ăn lên bàn rồi cũng nhanh chóng rời khỏi phòng
Quang Anh ngồi xuống bàn, nhìn khay đồ ăn thịnh soạn. Cậu không thấy đói. Cậu chỉ thấy một sự trống rỗng, và một sự mệt mỏi vô tận
__________________________
Ngày tháng trôi qua. Quang Anh sống trong dinh thự hội đồng như một cái bóng
Cậu dậy sớm, lo toan việc nhà, chăm sóc vườn tược, và luôn cố gắng không gây ra bất kỳ rắc rối nào
Duy thì hiếm khi xuất hiện. Anh ta đi sớm về khuya, và khi về nhà, anh ta cũng chẳng thèm nhìn đến Quang Anh
Một buổi chiều mưa tầm tã. Sấm chớp đùng đoàng. Quang Anh đang ngồi thêu thùa trong phòng khách, cố gắng lảng tránh ánh mắt dò xét của bà hội đồng
Bỗng, một tiếng động lớn vang lên từ phía cổng chính. Tiếng người la hét, tiếng bước chân hỗn loạn
Thằng Tèo_gia nhân trong nhà hốt hoảng chạy vào, giọng đứt quãng
Tèo
Bà hội đồng... ông hội đồng... cậu cả... cậu cả bị thương nặng rồi!
Bà hội đồng Nguyệt Lan đứng phắt dậy, gương mặt trắng bệch
Quang Anh đánh rơi kim thêu, sợi chỉ đỏ vương vãi trên nền nhà
Hà Nguyệt Lan
Bị thương? Chuyện gì xảy ra?
Tèo
Dạ... Cậu cả đi săn... bị một con hổ dữ tấn công... giờ đang được khiêng về... máu me be bét...
Quang Anh cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Cậu đứng dậy, không suy nghĩ gì, lao ra phía cổng
Bà hội đồng gọi theo nhưng cậu không nghe. Cậu chạy xuyên qua cơn mưa, đến cổng chính
Trước mắt Quang Anh là cảnh tượng kinh hoàng. Duy được bốn gia nhân khiêng vào, nằm trên một chiếc cáng tạm bợ
Áo anh ta rách bươm, máu thấm đẫm một mảng lớn. Gương mặt Duy tái xanh, hơi thở thoi thóp
Một vết cào sâu hoắm chạy dọc từ vai xuống ngực, lộ ra xương sườn và thịt thớ
Quang Anh thốt lên, giọng run rẩy
Duy khẽ mở mắt, nhìn thấy Quang Anh. Ánh mắt anh ta vẫn đầy vẻ khinh bỉ, nhưng xen lẫn một chút yếu ớt
Anh ta định nói gì đó, nhưng lại ho khan, một búng máu trào ra khỏi miệng
Ông hội đồng Minh giọng giận dữ, quát tháo gia nhân
Hoàng Trường Minh
Mau! Mau khiêng nó vào phòng! Gọi thầy lang giỏi nhất đến đây ngay!
Mấy thầy lang thay phiên nhau đến, nhưng không ai làm gì được. Vết thương quá sâu, quá rộng. Nhiễm trùng bắt đầu xuất hiện
Duy mê man, sốt cao. Anh ta liên tục nói mê sảng, gọi tên những người đàn bà xa lạ, và cả những thứ "không sạch sẽ, lệch lạc" mà anh ta từng tìm đến
Quang Anh túc trực bên Duy ngày đêm
Cậu pha thuốc, đắp khăn mát, lau mồ hôi. Cậu lắng nghe những lời mê sảng của Duy, ánh mắt cậu vẫn tĩnh lặng, nhưng trong sâu thẳm, có một điều gì đó đang cựa quậy
Đêm thứ năm, Duy sốt cao đến mức co giật. Thầy lang già lắc đầu, thở dài
???
Ông bà hội đồng... e rằng không qua khỏi
???
Vết thương đã quá sâu, nhiễm trùng đã lan khắp
???
Người phàm khó lòng cứu được
Bà hội đồng Nguyệt Lan ngất xỉu. Ông hội đồng Minh ngồi sụp xuống, đầu bạc trắng
Quang Anh vẫn ngồi bên giường Duy, đôi tay run rẩy chạm vào trán anh ta. Nhiệt độ cơ thể Duy nóng bỏng như than
Quang Anh nhìn Duy. Gương mặt anh ta nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt. Một cảm giác lạ lùng trỗi dậy trong lòng Quang Anh
Không phải là tình yêu, không phải là thương xót. Mà là một sự thúc đẩy không thể giải thích. Một điều gì đó đang trỗi dậy trong cậu
Quang Anh giọng khẽ, chỉ đủ mình cậu nghe thấy
Nguyễn Quang Anh
Không... Duy không thể chết
Cậu đứng dậy, đi ra ngoài phòng. Ông bà hội đồng và thầy lang không để ý đến cậu
Cậu đi thẳng đến căn phòng bí mật của mình, nơi cậu cất giữ những vật phẩm linh thiêng của dòng tộc mà cậu từng xin ông bà hội đồng cho một gian phòng riêng khi đến đây
Cậu thắp một nén hương trầm, rồi mở một chiếc hộp gỗ cũ kỹ. Bên trong là một con dao nhỏ, sắc lẹm, và một chai thủy tinh chứa thứ chất lỏng màu đỏ sẫm
Quang Anh quay lại phòng Duy. Cậu đóng chặt cửa lại. Cậu nhìn Duy đang hấp hối trên giường
Cậu đưa tay lên, dùng con dao nhỏ rạch một đường sâu vào lòng bàn tay mình. Máu đỏ tươi trào ra. Quang Anh không nhíu mày. Cậu đặt lòng bàn tay đang rỉ máu lên môi Duy
Từng giọt, từng giọt máu của cậu chảy vào miệng Duy. Máu của cậu không phải là máu người bình thường. Nó mang theo một thứ năng lượng cổ xưa, một thứ sức mạnh bị phong ấn
Duy khẽ rùng mình. Anh ta bắt đầu co giật mạnh hơn, như thể đang bị sốc điện. Quang Anh vẫn giữ tay mình ở đó, để máu tiếp tục chảy
Cậu nhắm mắt lại, lẩm bẩm những lời cổ ngữ mà chỉ mình cậu hiểu. Những lời đó không phải lời cầu nguyện, mà là những lời gọi mời, những lời khế ước
Máu của Quang Anh thấm vào Duy. Vết thương trên vai Duy bắt đầu rỉ ra một chất dịch màu đen. Sau đó, nó co rút lại. Thịt thớ bắt đầu tái tạo một cách bất thường
Những vết cào sâu hoắm dần lành lại, để lại những vết sẹo mờ. Sốt của Duy cũng dần hạ xuống
Quang Anh cảm thấy cơ thể mình yếu đi. Máu chảy ra quá nhiều khiến cậu choáng váng
Cậu rút tay lại, che đi vết thương. Cậu nhìn Duy. Anh ta đã ngừng co giật. Hơi thở đều hơn. Gương mặt Duy, dù vẫn còn xanh xao, nhưng đã không còn vẻ chết chóc nữa. Quang Anh khẽ mỉm cười, một nụ cười nhợt nhạt
__________________________
Sáng hôm sau, Duy tỉnh lại. Anh ta cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhõm đến lạ. Vết thương trên vai và ngực đã liền miệng, chỉ còn lại những vết sẹo
Duy kinh ngạc nhìn những vết sẹo đó. Chúng không giống những vết sẹo thông thường. Chúng có một màu sắc kỳ lạ, và hình dạng hơi xoắn vặn, như những rễ cây cổ thụ
Hoàng Đức Duy
Đây... đây là đâu?
Quang Anh ngồi bên cạnh giường, đôi mắt thâm quầng vì thức trắng đêm. Cậu nhìn Duy, không nói gì
Hoàng Đức Duy
Mày... Mày đã làm gì?
Quang Anh không trả lời trực tiếp. Cậu chỉ đưa tay lên, chạm vào vết sẹo trên vai Duy
Duy rùng mình. Có một cảm giác lạnh lẽo, kỳ lạ lan tỏa từ đầu ngón tay Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu cả đã khỏi rồi
Duy cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể vẫn còn yếu
Hoàng Đức Duy
Tao biết tao đã khỏi. Nhưng làm sao?
Hoàng Đức Duy
Thầy lang đã nói tao không qua khỏi. Ai đã cứu tao?
Quang Anh nhìn thẳng vào mắt Duy, không hề né tránh
Duy há hốc mồm. Anh ta nhìn Quang Anh với vẻ hoài nghi, rồi lại nhìn những vết sẹo trên người mình
Chúng thật sự đã lành. Điều này không thể nào là do thầy lang làm được
Hoàng Đức Duy
Mày... mày đã làm gì?
Nguyễn Quang Anh
Tôi đã cứu cậu ... —
Nguyễn Quang Anh
—...Bằng cách của tôi
Duy nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh nhìn Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Cái cách của mày là gì? Tao không tin mấy cái chuyện ma quỷ đâu
Nguyễn Quang Anh
Cậu không cần tin
Nguyễn Quang Anh
Chỉ cần biết, cậu cả đã sống
Duy im lặng. Anh ta nhìn chằm chằm vào Quang Anh
Lần đầu tiên, anh ta nhìn cậu ta một cách nghiêm túc, không còn sự khinh bỉ hoàn toàn nữa. Mà là một sự tò mò, một sự nghi ngờ, và một cảm giác lạnh lẽo, bất an
Điều gì đó đã thay đổi. Anh ta cảm nhận được một sự kết nối lạ lùng giữa mình và Quang Anh, một sự kết nối không thể giải thích bằng lý trí
Anh ta cảm thấy một sự thôi thúc muốn tìm hiểu, muốn khám phá bí mật đằng sau con người yếu ớt này
Đêm đó, Duy bắt đầu mơ những giấc mơ kỳ lạ. Trong giấc mơ, anh ta thấy Quang Anh. Nhưng không phải Quang Anh gầy gò, yếu ớt mà anh ta biết. Mà là một Quang Anh khác
Móng tay dài ra, sắc nhọn như móng vuốt. Đôi mắt đỏ ngầu, phát sáng trong bóng tối. Thân thể biến dạng, xương cốt gồ ghề, da dẻ nhợt nhạt như xác chết
Quang Anh trong giấc mơ đang nuốt chửng những thứ ghê tởm, những bộ phận cơ thể người, máu me bê bết
Duy giật mình tỉnh giấc. Tim anh ta đập thình thịch. Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn tối đen. Anh ta quay sang nhìn Quang Anh đang ngủ gật bên cạnh giường
Cậu ta vẫn hiền lành, bình yên như một thiên thần. Nhưng hình ảnh trong giấc mơ quá thật, quá sống động
Duy cảm thấy một sự kinh hãi, một sự ghê tởm dâng lên trong lòng. Nhưng rồi, sau đó là một sự tò mò không thể kìm nén. Anh ta bắt đầu muốn nhìn thấy "Quang Anh đó" ở ngoài đời
__________________________
Những ngày sau, giấc mơ của Duy lặp đi lặp lại. Quang Anh trong giấc mơ ngày càng trở nên rõ nét, ngày càng khủng khiếp hơn
Có lúc, Duy thấy Quang Anh cười một nụ cười ma quái, ánh mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào anh ta, như thể đang mời gọi anh ta đến với bóng tối
Duy bắt đầu để ý đến Quang Anh nhiều hơn. Anh ta quan sát mọi hành động của cậu, từng cử chỉ, từng ánh mắt
Anh ta tìm kiếm những dấu hiệu của "Quang Anh trong giấc mơ". Nhưng Quang Anh vẫn hiền lành, nhẫn nhịn, và lặng lẽ. Điều đó càng khiến Duy bối rối
Một buổi tối, khi chỉ có hai người trong phòng, anh ta nhìn Quang Anh đang ngồi đọc sách
Hoàng Đức Duy
Mày có gì đó khác lạ
Quang Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt bình thản
Nguyễn Quang Anh
Tôi không hiểu ý cậu Duy
Hoàng Đức Duy
Đừng giả vờ. Tao thấy mày. Trong giấc mơ của tao
Quang Anh im lặng. Đôi mắt cậu ánh lên một tia sáng kỳ lạ, rồi lại nhanh chóng trở về trạng thái tĩnh lặng
Hoàng Đức Duy
Mày là gì? Cái thứ quỷ quái đó là gì?
Nguyễn Quang Anh
Đó chỉ là giấc mơ thôi
Hoàng Đức Duy
Không! Nó không phải là giấc mơ đơn thuần
Hoàng Đức Duy
Nó quá thật. Mày đã làm gì với tao?
Hoàng Đức Duy
Cái đêm đó, mày đã cho tao uống cái gì?
Quang Anh khẽ thở dài, đặt quyển sách xuống
Nguyễn Quang Anh
Tôi không cho cậu cả uống gì cả
Nguyễn Quang Anh
Tôi chỉ cứu cậu cả bằng máu của tôi
Hoàng Đức Duy
Máu của mày?
Anh ta đưa tay chạm vào vết sẹo trên vai mình. Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng
Hoàng Đức Duy
Máu của mày... có cái gì?
Nguyễn Quang Anh
Chỉ là máu bình thường thôi, cậu cả đừng nghĩ nhiều
Hoàng Đức Duy
Mày đang nói dối. Tao thấy rõ những gì trong giấc mơ
Hoàng Đức Duy
Từ cái đêm đó, cái giấc mơ kia cứ liên tục xuất hiện trong giấc ngủ của tao
Hoàng Đức Duy
Tao thấy mày biến dạng
Hoàng Đức Duy
Tao thấy mày ăn thịt người
Quang Anh đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Đôi vai gầy gò của cậu khẽ run lên. Duy cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí
Hoàng Đức Duy
Nói cho tao biết! Mày là ai? Mày đang giấu diếm cái gì?
Quang Anh quay lại, đôi mắt cậu ánh lên một vẻ mệt mỏi, một nỗi đau giấu kín
Nguyễn Quang Anh
Cậu cả không cần biết và cậu không nên biết
Nguyễn Quang Anh
Cậu chỉ cần biết rằng, tôi sẽ không làm hại cậu và tôi sẽ luôn bảo vệ cậu
Hoàng Đức Duy
Bảo vệ tao? Bằng cách biến thành một con quái vật trong giấc mơ của tao sao?
Nguyễn Quang Anh
Đó là số phận của tôi
Nguyễn Quang Anh
Là thứ tôi phải mang theo
Nguyễn Quang Anh
Tôi không thể thay đổi được
Duy im lặng. Anh ta nhìn Quang Anh. Trong khoảnh khắc đó, anh ta thấy một sự yếu đuối, một sự cô đơn sâu thẳm trong con người Quang Anh. Và một sự thôi thúc kỳ lạ nổi lên trong lòng Duy
Anh ta muốn bảo vệ Quang Anh. Muốn tìm hiểu bí mật của cậu. Và quan trọng hơn, anh ta muốn nhìn thấy "con quái vật" đó ở ngoài đời. Anh ta muốn chứng kiến sự "lệch lạc" đó bằng chính mắt mình
Đêm đó, Duy không ngủ được. Anh ta nằm trên giường, mắt mở thao láo nhìn trần nhà
Giấc mơ về Quang Anh biến dạng cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh ta. Nhưng lần này, nó không còn là một cơn ác mộng đơn thuần nữa. Nó là một sự cám dỗ. Một lời mời gọi đến một thế giới khác, một thế giới mà anh ta luôn khao khát được chạm tới, nhưng chưa bao giờ có cơ hội
Thế giới của những thứ không sạch sẽ, của những sự lệch lạc. Và Duy biết, Quang Anh chính là cánh cửa dẫn anh ta đến thế giới đó
Anh ta quay đầu sang nhìn Quang Anh đang ngủ say. Một nụ cười nhếch mép tàn nhẫn và hưng phấn nở trên môi Duy
Kể từ đêm đó, anh ta quyết định. Anh ta sẽ không bao giờ để Quang Anh rời xa mình. Anh ta sẽ khám phá mọi bí mật của cậu. Và anh ta sẽ khiến cậu tiết lộ "con quái vật" bên trong mình
Comments
𝐚𝐦𝐞𝐨𝐨_౨ৎ
dạ tui cũng ăn thịt người nè, sao hong mơ thấy tui đi
2025-06-07
0