CAPRHY ︱ HÔN PHU HUYẾT TẾ
3 • ĐÊM LỘ DIỆN – BÍ MẬT DƯỚI ÁNH TRĂNG
Nửa đêm. Tiếng dế rỉ rích ngoài vườn. Duy nằm thao thức trên giường, ánh mắt mở trừng trừng trong bóng tối
Những giấc mơ về Quang Anh biến dạng cứ lởn vởn trong đầu anh. Sự tò mò, xen lẫn một thứ cảm giác ghê tởm nhưng đầy kích thích, thôi thúc anh
Anh ta quyết định. Đêm nay, anh ta sẽ theo dõi Quang Anh
Tiếng chuông đồng hồ điểm ba tiếng canh. Duy khẽ khàng đứng dậy, nhẹ nhàng mở cửa phòng
Anh ta lướt đi như một bóng ma trong hành lang tối tăm của dinh thự. Mọi thứ đều im ắng. Duy men theo lối đi quen thuộc đến phòng Quang Anh
Cửa phòng hé mở một khe nhỏ. Duy nín thở, ghé mắt vào
Bên trong, Quang Anh không ngủ. Cậu ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, ánh trăng bạc chiếu rọi lên gương mặt. Đôi mắt cậu ánh lên một vẻ u tối, xa xăm
Cậu đứng dậy. Duy thấy Quang Anh mặc một bộ quần áo màu đen tuyền, giản dị. Cậu khẽ khàng mở cửa sau, nơi dẫn ra vườn
Duy đợi thêm vài phút, rồi anh ta cũng bước ra, theo dấu chân Quang Anh
Mưa phùn lất phất. Đất ẩm ướt dưới chân Duy. Quang Anh đi nhanh, băng qua những luống rau, những bụi tre rì rào trong gió
Duy giữ một khoảng cách nhất định, ẩn mình sau những lùm cây, bụi rậm. Họ đi qua cổng sau của dinh thự, rẽ vào một con đường mòn quen thuộc, dẫn ra cánh đồng lúa mênh mông
Duy thì thầm với chính mình, hơi thở gấp gáp
Hoàng Đức Duy
"Mày đi đâu vào giờ này, Quang Anh? Đi đâu mà lén lút như ma vậy?"
Họ băng qua cánh đồng lúa bát ngát, nơi những ngọn lúa non còn đẫm sương đêm. Mùi bùn đất, mùi cây cỏ tươi mát xộc vào cánh mũi Duy
Quang Anh tiếp tục đi, không hề ngoảnh lại. Cuối cùng, họ đến một khu đất hoang vắng, nằm sát bờ sông, nơi có những ngôi mộ cỏ dại mọc um tùm. Một nghĩa địa cũ
Duy nấp sau một gốc cây đa cổ thụ, rễ xù xì, thân cây to lớn như một con quái vật. Anh ta nín thở, dán mắt vào Quang Anh
Quang Anh dừng lại giữa những nấm mộ xiêu vẹo. Cậu nhìn xung quanh một lượt, đôi mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ trong bóng tối
Sau đó, cậu quỳ xuống trước một nấm mộ cũ nát, không có bia đá. Cậu đặt bàn tay lên lớp đất ẩm ướt, khẽ nhắm mắt lại
Quang Anh giọng khẽ, trầm thấp, nhưng đủ để Duy nghe thấy, như một lời nguyện cầu
Nguyễn Quang Anh
Hỡi những linh hồn lạc lối, Xin hãy yên nghỉ.
Kẻ phàm tục này, Nguyễn Quang Anh, xin được mượn thể xác phàm trần để làm nhiệm vụ của mình.
Xin chư vị linh thiêng phù hộ
Quang Anh bắt đầu đào. Cậu dùng một chiếc xẻng nhỏ, cán gỗ mòn vẹt. Duy nhìn chằm chằm, không chớp mắt
Lòng anh ta vừa kinh hãi, vừa tò mò đến tột độ. Quang Anh đào rất nhanh, đất đá văng tung tóe. Chỉ một lát sau, cậu đã đào được một cái hố sâu, lộ ra một phần của quan tài gỗ mục nát
Mùi đất ẩm, mùi tử khí bốc lên nồng nặc. Duy khẽ rùng mình, cố gắng nín thở. Quang Anh đưa tay vào trong hố, kéo ra một thứ gì đó bọc trong tấm vải cũ
Duy căng mắt nhìn. Đó là một phần xương cốt, có lẽ là một cánh tay hoặc một cái chân. Nó đen sì, dính đầy bùn đất và những thứ ghê tởm
Duy thì thầm, giọng run rẩy
Hoàng Đức Duy
"Trời đất... Nó... nó đang làm gì vậy?"
Quang Anh đặt phần xương cốt đó lên một tấm vải trắng đã trải sẵn trên mặt đất
Cậu lấy ra một con dao găm nhỏ, lưỡi dao ánh lên màu đen sẫm. Cậu bắt đầu lột bỏ lớp vải cũ, để lộ phần xương cốt ghê tởm. Mùi hôi thối nồng nặc hơn
Quang Anh nhắm mắt lại, hai tay chắp vào nhau. Cậu bắt đầu lẩm bẩm những câu cổ ngữ mà Duy chưa bao giờ nghe thấy
Giọng Quang Anh trầm ấm, nhưng lại rùng rợn
Nguyễn Quang Anh
Uế khí bách tà, Hóa nhập vô hình.
Âm dương nghịch chuyển, Phá thể quy nguyên.
Huyết nhục hiến tế, Linh hồn trấn yểm.
Cửu u tà linh, Thượng ứng thiên tinh!
Trong lúc Quang Anh niệm chú, Duy thấy một luồng khói đen mờ ảo bốc lên từ phần xương cốt đó
Khói đen cuộn tròn, xoáy tít, rồi dần dần biến thành hình dạng một bóng ma. Nó cao lớn, mờ ảo, đôi mắt đỏ rực. Bóng ma đó bắt đầu vươn những cánh tay gầy guộc về phía Quang Anh
Duy nuốt khan, toàn thân run rẩy
Hoàng Đức Duy
Quỷ... Quỷ thật!
Quang Anh mở mắt, ánh mắt cậu trở nên lạnh lùng và sắc bén. Cậu đưa con dao đen lên, rạch một đường vào lòng bàn tay mình. Máu đỏ tươi trào ra, nhỏ xuống phần xương cốt và bóng ma
Bóng ma run rẩy, rồi bắt đầu co rút lại, như thể bị thiêu đốt bởi máu của Quang Anh. Nó gầm gừ, phát ra những âm thanh ghê rợn
Nguyễn Quang Anh
Quỷ Linh vô hình!
Hãy nhận lấy huyết tế!
Ngươi đã nuốt chửng linh hồn của kẻ xấu, hãy trở thành sức mạnh của ta!
Hãy khuất phục!
Bóng ma gầm lên một tiếng cuối cùng, rồi từ từ bị hút vào phần xương cốt. Phần xương cốt đó bắt đầu biến đổi. Thịt thớ từ từ mọc ra, gân xanh nổi lên
Nó không còn là xương cốt mục nát nữa, mà biến thành một khối thịt tươi sống, máu me bê bết, có hình dạng giống như một trái tim khổng lồ đang đập thình thịch
Duy mắt mở to, hơi thở hổn hển
Hoàng Đức Duy
"Cái... cái quái gì vậy?"
Quang Anh cầm lấy khối thịt đó. Cậu đưa nó lên ngang mặt, ánh mắt không chút ghê sợ. Rồi, một cảnh tượng kinh hoàng xảy ra
Quang Anh há miệng, đưa khối thịt đó vào. Cậu bắt đầu nhai. Tiếng "nhóp nhép" ghê rợn vang vọng trong đêm tối tĩnh mịch. Máu và dịch thể từ khối thịt chảy ra, vương vãi trên khóe môi Quang Anh
Duy nhìn thấy rõ những chiếc răng nanh của Quang Anh dường như dài ra một chút, sắc hơn
Quang Anh ăn ngấu nghiến. Gương mặt cậu không chút biểu cảm, chỉ có sự tập trung tuyệt đối
Duy cảm thấy dạ dày mình quặn thắt, anh ta muốn nôn thốc nôn tháo. Nhưng anh ta không thể rời mắt khỏi cảnh tượng đó. Anh ta vừa kinh tởm, vừa bị cuốn hút một cách bệnh hoạn
Hoàng Đức Duy
"Đây rồi....đây chính là thứ mà mình đã thấy trong giấc mơ. Đây chính là 'thứ không sạch sẽ' mà mình luôn khao khát"
Sau khi ăn xong, Quang Anh vuốt nhẹ khóe môi. Gương mặt cậu trở lại bình thường. Đôi mắt cậu vẫn tĩnh lặng, nhưng ánh lên một sự mạnh mẽ, một sự uy quyền mà Duy chưa bao giờ thấy ở cậu
Quang Anh chôn lại phần còn lại của tấm vải và những dấu vết khác. Cậu dọn dẹp sạch sẽ, không để lại một dấu vết nào
Quang Anh tự nói với chính mình, giọng khẽ như thì thầm
Nguyễn Quang Anh
Nhiệm vụ đã hoàn thành. Một kẻ ác nữa đã bị trừng phạt. Và một linh hồn nữa đã được trấn yểm. Bình an cho nơi đây...
Quang Anh đứng dậy, quay lưng bước đi. Duy vẫn nấp sau gốc cây đa, toàn thân run rẩy
Anh ta cảm thấy đầu óc mình quay cuồng. Những gì anh ta vừa chứng kiến đã vượt quá mọi giới hạn của sự tưởng tượng, của lý trí
Một cảm giác ghê tởm tột cùng xen lẫn một sự hưng phấn kỳ lạ, một sự thỏa mãn bệnh hoạn
Hoàng Đức Duy
"Mày... mày thật sự là quỷ sao, Quang Anh?"
Duy đợi đến khi Quang Anh đi khuất hẳn, anh ta mới từ từ bước ra khỏi chỗ nấp. Anh ta đi đến nơi Quang Anh vừa đào. Đất đã được lấp lại. Không có dấu vết gì. Nhưng mùi máu tanh, mùi tử khí vẫn còn thoang thoảng trong không khí
Duy đưa tay lên, chạm vào chỗ đất ẩm ướt. Anh ta cảm thấy một sự lạnh lẽo khó tả từ dưới lòng đất truyền lên
Duy quay trở về dinh thự trong trạng thái mơ hồ. Anh ta lén lút vào phòng mình, nằm vật xuống giường. Anh ta không ngủ được. Hình ảnh Quang Anh ăn thịt sống, hình ảnh bóng ma và những câu chú cổ ngữ cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh ta
Anh ta nhắm mắt lại, cố gắng xua đi những hình ảnh kinh hoàng đó. Nhưng không được. Càng xua đi, chúng lại càng hiện rõ hơn. Và một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng Duy. Một cảm giác bị cuốn hút vào sự đen tối đó
__________________________
Sáng hôm sau, Duy dậy sớm. Anh ta đến phòng ăn, nơi Quang Anh đã chuẩn bị bữa sáng
Quang Anh vẫn mặc bộ áo the giản dị, gương mặt vẫn bình thản. Không ai có thể ngờ được rằng, đêm qua, cậu ta đã làm những chuyện kinh hoàng đến vậy
Duy ngồi xuống bàn, ánh mắt sắc lẹm nhìn Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Đêm qua... mày đi đâu?
Quang Anh đang đặt chén cơm xuống. Tay cậu khẽ dừng lại. Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn tĩnh lặng
Nguyễn Quang Anh
Tôi không đi đâu cả. Tôi ở trong phòng
Duy cười khẩy, giọng đầy mỉa mai
Hoàng Đức Duy
Ồ? Vậy sao? Thế mà tao lại nghe thấy tiếng gió rít bên ngoài, tiếng chó sủa
Hoàng Đức Duy
Tao cứ tưởng có kẻ đột nhập
Quang Anh nhìn thẳng vào Duy. Ánh mắt cậu không chút dao động
Nguyễn Quang Anh
Cậu cả có thể nghe lầm hặc là có kẻ đột nhập thật
Duy đập tay xuống bàn, ánh mắt tóe lửa
Hoàng Đức Duy
Đừng giả vờ nữa, Quang Anh!
Hoàng Đức Duy
Tao đã thấy mày! Tao đã thấy mày đào mộ!
Hoàng Đức Duy
Tao đã thấy mày cho quỷ ăn!
Hoàng Đức Duy
Tao đã thấy mày... mày ăn thịt sống!
Quang Anh vẫn bình tĩnh. Cậu đặt chén cơm xuống, không một tiếng động. Cậu nhìn Duy, gương mặt không chút cảm xúc
Nguyễn Quang Anh
Cậu nói gì, tôi không hiểu
Duy đứng phắt dậy, đi đến trước mặt Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Mày dám chối ư? Tao thấy rõ ràng!
Hoàng Đức Duy
Tao thấy cái thứ kinh tởm đó!
Hoàng Đức Duy
Mày là quỷ sao? Mày là một con quái vật sao?
Quang Anh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Duy. Đôi mắt cậu sâu thẳm, như hút lấy mọi ánh sáng
Nguyễn Quang Anh
Cậu cả đã thấy gì, đó là việc của cậu
Nguyễn Quang Anh
Tôi không có gì để giải thích
Hoàng Đức Duy
Không có gì để giải thích?
Hoàng Đức Duy
Mày tưởng tao bị điên sao?
Hoàng Đức Duy
Cái thứ máu me, ghê tởm đó... Mày còn dám nói không có gì để giải thích?
Nguyễn Quang Anh
Có những chuyện không nên được biết
Nguyễn Quang Anh
Và có những chuyện, dù biết, cũng không thể thay đổi được
Hoàng Đức Duy
Nói đi! Mày là ai?
Hoàng Đức Duy
Mày đang làm cái quái gì vậy?
Quang Anh thở dài. Cậu quay người lại, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra khu vườn xanh mướt. Một vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt cậu
Nguyễn Quang Anh
Cậu cả muốn biết ư? Được thôi
Quang Anh quay lại nhìn Duy. Đôi mắt cậu ánh lên một vẻ lạnh lùng, sắc bén, nhưng cũng đầy bi thương
Nguyễn Quang Anh
Tôi là người diệt quỷ, cũng có thể xem là thầy pháp
Nguyễn Quang Anh
Từ đời này sang đời khác, dòng tộc tôi có trách nhiệm trấn yểm những linh hồn tà ác, những con quỷ lang thang
Nguyễn Quang Anh
Chúng không thể siêu thoát, và chúng cần được 'ăn' để giữ bình yên cho nơi này
Nguyễn Quang Anh
Nếu không có kẻ trấn yểm, chúng sẽ bùng phát, giết chóc, gây tai họa cho dân làng
Duy im lặng, lắng nghe từng lời của Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Diệt quỷ... và cho quỷ ăn?
Nguyễn Quang Anh
Đúng vậy. Để giữ chúng trong tầm kiểm soát, để chúng không làm hại người vô tội, chúng phải được nuôi dưỡng
Nguyễn Quang Anh
Nhưng chúng không ăn thức ăn của người. Chúng ăn...
Quang Anh ngừng lại, ánh mắt cậu hướng về phía Duy, lạnh lùng
Nguyễn Quang Anh
...chúng ăn linh hồn của những kẻ xấu xa, những kẻ đã gây tội ác, những kẻ không đáng được sống
Hoàng Đức Duy
Vậy... đêm qua... mày đã ăn cái gì?
Nguyễn Quang Anh
Linh hồn của một kẻ đã giết người và cướp của
Nguyễn Quang Anh
Một kẻ đã gieo rắc tai họa cho dân làng
Nguyễn Quang Anh
Nó đã được trấn yểm. Và tôi đã biến nó thành sức mạnh của mình
Nguyễn Quang Anh
Để tiếp tục gánh vác trách nhiệm này
Duy ngồi phịch xuống ghế, cảm thấy choáng váng
Hoàng Đức Duy
Mày... Mày nuôi quỷ trong người sao?
Nguyễn Quang Anh
Một phần là vậy
Nguyễn Quang Anh
Tôi không còn hoàn toàn là người nữa
Nguyễn Quang Anh
Tôi đã giao ước với quỷ từ khi còn nhỏ để gánh vác trách nhiệm của dòng tộc
Nguyễn Quang Anh
Để giữ bình yên cho nơi này và giờ đây... để giữ bình yên cho cả nhà hội đồng
Hoàng Đức Duy
Giữ bình yên cho nhà hội đồng? Mày nói cái gì vậy?
Nguyễn Quang Anh
Có những kẻ thù ngầm đang tìm cách hãm hại nhà hội đồng
Nguyễn Quang Anh
Họ muốn chiếm đoạt sản nghiệp của ông bà hội đồng
Nguyễn Quang Anh
Và những con quỷ, những linh hồn tà ác, đang được chúng lợi dụng để thực hiện mưu đồ
Nguyễn Quang Anh
Tôi phải ở đây. Tôi phải trấn yểm chúng. Tôi phải bảo vệ nhà hội đồng
Hoàng Đức Duy
Bảo vệ? Mày nói dối! Chắc mày chỉ muốn lợi dụng nhà tao để làm cái trò quỷ quái của mày thôi!
Nguyễn Quang Anh
Cậu cả có thể nghĩ sao thì tùy
Nguyễn Quang Anh
Nhưng tôi đã nói sự thật
Nguyễn Quang Anh
Giờ cậu cả đã biết. Cậu cả muốn làm gì thì làm. Muốn tố cáo tôi cũng được. Muốn giết tôi cũng được
Duy im lặng. Anh ta nhìn chằm chằm vào Quang Anh
Lòng anh ta hỗn loạn. Một mặt, anh ta kinh tởm những gì Quang Anh vừa nói. Một mặt, anh ta lại cảm thấy một sự cuốn hút kỳ lạ, một sự hưng phấn bệnh hoạn
Hoàng Đức Duy
"Một người diệt quỷ... nuôi quỷ trong người... ăn linh hồn kẻ ác..."
Hoàng Đức Duy
"Đây chính là thứ mà mình luôn tìm kiếm"
Duy đứng dậy, bước đến gần Quang Anh. Anh ta đưa tay lên, chạm vào má cậu
Quang Anh hơi giật mình, nhưng không tránh né. Bàn tay Duy lạnh lẽo, nhưng không hề run rẩy
Hoàng Đức Duy
Mày... mày đã cứu tao bằng cái gì vậy? Cái đêm tao bị thương?
Nguyễn Quang Anh
Máu của tôi
Nguyễn Quang Anh
Máu của một người mang dòng máu trấn yểm
Nguyễn Quang Anh
Nó có thể chữa lành vết thương, nhưng cũng có thể...
Quang Anh ngừng lại, đôi mắt cậu nhìn thẳng vào Duy, ánh lên một tia sáng kỳ lạ
Nguyễn Quang Anh
...nó cũng có thể kết nối cậu cả với thế giới của tôi
Nguyễn Quang Anh
Cậu đã bắt đầu nhìn thấy những gì tôi thấy
Hoàng Đức Duy
Những giấc mơ... về mày biến dạng...
Nguyễn Quang Anh
Đúng vậy. Đó không phải là ác mộng
Nguyễn Quang Anh
Đó là một sự kết nối
Nguyễn Quang Anh
Cậu đang bắt đầu hòa nhập với thế giới của tôi
Nguyễn Quang Anh
Một thế giới mà không ai có thể nhìn thấy, ngoài tôi và giờ là cậu
Duy rút tay lại. Anh ta nhìn Quang Anh, một cảm giác ghê tởm, nhưng xen lẫn sự hưng phấn, sự tò mò. Anh ta đã tìm thấy "con quái vật" mà anh ta hằng tìm kiếm. Một nụ cười tàn nhẫn và điên dại nở trên môi Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy thì... mày sẽ phải cho tao xem
Hoàng Đức Duy
Xem cái thế giới của mày
Quang Anh ánh mắt cậu trở nên sắc lạnh
Nguyễn Quang Anh
Đó là một thế giới đầy máu và nước mắt
Nguyễn Quang Anh
Cậu cả chắc chắn muốn nhìn thấy sao?
Hoàng Đức Duy
Tao chắc chắn. Mày không thể ngăn cản tao
Hoàng Đức Duy
Từ giờ trở đi, mày sẽ không làm gì mà không có tao đi cùng
Hoàng Đức Duy
Mày sẽ cho tao xem tất cả
Quang Anh im lặng. Đôi mắt cậu nhìn Duy, ánh lên một tia sáng khó hiểu. Có vẻ như cậu ta đã chấp nhận số phận
Hoặc là, cậu ta đã lường trước được điều này. Một sự cam chịu, nhưng cũng có một sự bí ẩn nào đó
Duy đưa tay lên, nắm chặt cổ tay Quang Anh. Anh ta cảm nhận được một sự lạnh lẽo kỳ lạ từ da thịt Quang Anh truyền sang
Hoàng Đức Duy
Nào, vợ hiền. Kể cho tôi nghe về những bí mật của em và hãy cho tôi thấy... con quỷ trong em
Quang Anh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Duy nở một nụ cười thỏa mãn. Cuộc hành trình vào bóng tối của anh ta, giờ đây, đã thực sự bắt đầu. Một cuộc hành trình mà anh ta biết, sẽ không bao giờ có thể quay đầu lại
Cá
vì miêu tả là thứ quan trọng để viết ra một fic kinh dị
Cá
vậy nên đừng ai hỏi sao thoại ít nhé?
Comments
#DucDuy_Yeuem.🥀
sau lần này chắc Duy sợ con zợ nhà mình rồi:))
2025-06-03
0
#DucDuy_Yeuem.🥀
kinh dị nhưng cứ thấy cuốn làm saoo
2025-06-03
0
mê otp
truyện này đọc hay vãi
2025-06-03
0