[ENGLOT] Trả Em Lại Những Tháng Năm.
Chương 3: Sự Thật Nằm Ngoài Giấc Mơ
Marima
“Ê, có mấy ảnh dễ thương lắm nè, Charlotte!” Marima reo lên trong điện thoại. “Tối nay rảnh không? Lâu quá không đi ăn riêng với nhau rồi đó nha.”
Charlotte vừa thay đồ cho Ai Daeng, vừa gật gù, điện thoại kẹp giữa vai và tai.
Charlotte Austin
“Rảnh chứ. Tối nay Engfa có buổi tiệc công ty. Chị ấy nói chắc về trễ.”
Marima
“Ừ ha… tiệc công ty,” Marima lặp lại, giọng chùng xuống. Nhưng Charlotte không để ý.
Tại một nhà hàng rooftop sang trọng ở Sathorn, Bangkok.
Ánh đèn vàng mờ, ly rượu sóng sánh trên tay, tiếng nhạc jazz du dương quá lý tưởng để gọi là tiệc công ty. Nhưng trong khu bàn riêng, chỉ có hai người: Engfa và… Pichy.
Pichy mặc chiếc váy nhung đỏ, cắt xẻ táo bạo, mắt dán chặt vào Engfa như mèo rình mồi.
Pichy
“Chị nói là hôm nay đưa em ra ngoài ăn mà không sợ vợ phát hiện hả?” cô ta nửa đùa nửa thật.
Engfa không cười. Chỉ lặng lẽ đốt thuốc, mắt dõi ra bầu trời đêm.
Engfa Waraha
“Charlotte sẽ không nghi ngờ chị đâu.” Câu nói như một lời tự trấn an hơn là sự thật.
Nhưng đúng lúc đó…
Cửa thang máy bật mở.
Marima, ăn mặc lịch sự, bước vào nhà hàng cùng bạn trai. Họ được nhân viên hướng đến bàn gần khu vực riêng tư.
Cô không định chú ý. Cho đến khi ánh mắt lướt qua một góc.
Engfa. Và một cô gái khác.
Một cái chạm tay không hề “lỡ”, một ánh mắt không thể “giải thích”.
Không phải công ty. Không đồng nghiệp nào ở đó. Không cuộc họp nào diễn ra.
Chỉ có một bữa tối… và hai kẻ đang lén lút yêu nhau.
Marima không nói gì. Nhưng tim cô đập nhanh. Trong đầu chỉ vang lên một cái tên:
Charlotte.
Người bạn đã từng khóc trong lòng Marima khi sinh Ai Daeng.
Người đã từng nói rằng: “Tôi biết Engfa sẽ không bao giờ làm gì có lỗi với mình.”
Marima ngồi xuống bàn của mình, mặt tái nhợt.
Bạn trai cô hỏi nhỏ: “Em sao vậy?”
Marima chỉ lắc đầu. Tay run lên vì giận và vì thương.
Marima nhắn tin cho Charlotte:
“Ăn xong rồi về liền nhé. Có chuyện muốn nói với cậu.”
Charlotte Austin
Charlotte gọi lại liền sau đó, giọng ríu rít:
“Ủa gì mà nghiêm trọng dữ vậy má? Tớ đang ăn món mì Ý mà Engfa hay nấu nè. Tự làm cho mẹ con tớ hôm qua luôn á! Chị ấy dạo này thương tớ dữ lắm nha. Ai Daeng cứ gọi là dính mẹ không rời.”
Marima siết điện thoại.
Có một phần trong Marima muốn nói ra tất cả.
Nhưng rồi giọng Charlotte vang lên, trong sáng và nhẹ nhàng và quá mức:
Charlotte Austin
“Tớ thấy may mắn khi có chị ấy. Càng ngày càng thương chị hơn…”
Và Marima người biết rõ sự thật nhất bỗng nghẹn lời.
Marima
“Ờ… vậy thì tớ không nói nữa đâu. Gặp sau nhé.”
Marima đứng bên cửa sổ căn hộ mình, nhìn ra thành phố mênh mông ánh đèn.
Cô cắn môi, mắt hoe đỏ.
Marima
“Xin lỗi nhé, Charlotte. Tớ chưa đủ can đảm để phá tan giấc mơ mà cậu đang hạnh phúc sống trong đó…”
Comments
ATTACK ON TITAN
Ủa có lấy máy ra locket ko t
2025-06-04
1