chương 2: những ngày mưa

Chương 2
.
.
.
“Không phải lúc nào người ta cũng cần một lời khuyên y khoa, mà chỉ cần một người bên cạnh.”
Chiều tối, bệnh viện như trở thành một thân thể mệt mỏi
Những hành lang dài nồng mùi sát trùng, tiếng bánh xe giường đẩy kẽo kẹt, tiếng y tá ghi chép, và tiếng mưa bắt đầu tí tách bên cửa sổ
Kết thúc ca trực phụ buổi chiều, Lê Trung Thành mệt mỏi cầm tài liệu về phòng
Đột nhiên tin nhắn từ trưởng khoa D hiện lên màn hình
Lê Trung Thành - hắn
Lê Trung Thành - hắn
“Bệnh nhân ở phòng 406 không thấy đâu?”
Lê Trung Thành - hắn
Lê Trung Thành - hắn
Chết tiệt…anh ta trốn đi đâu khi ở giai đoạn cuối chứ…
Từ bỏ giờ nghỉ, hắn đi khắp bệnh viện tìm anh, vò đầu bứt tai vì mãi không thấy
Lê Trung Thành - hắn
Lê Trung Thành - hắn
Arrrgg! Ai lại giao cho mình trông chừng anh ta cơ chứ!
Hắn đi vào thang máy, đi thẳng lên sân thượng kiếm anh
Cửa thang máy mở ra, một cơn gió lạnh ùa vào người hắn
Thành vô thức nhớ về mẹ mình, mùa đông tháng 12 năm ấy…mẹ hắn một mình giữa trời mưa, đứng trên sân thượng…
Hắn nhìn xung quanh, thấy bóng dáng quen thuộc của chàng trai ấy
Nguyễn Đức Phúc - anh
Nguyễn Đức Phúc - anh
Tôi biết là sẽ bị bắt mà…
Nguyễn Đức Phúc - anh
Nguyễn Đức Phúc - anh
May mà người bắt là cậu!
Lê Trung Thành day trán bất lực, bước đến gần
Lê Trung Thành - hắn
Lê Trung Thành - hắn
Đi thôi, tim anh không chịu được cái lạnh này đâu
Nguyễn Đức Phúc - anh
Nguyễn Đức Phúc - anh
Thôi mà…tôi muốn một mình
Hắn cau mày, định nói vài từ chuyên môn, nhưng nhìn vóc dáng của anh, co ro, yếu đuối, nhưng lại phải cố gắng gượng cười, tỏ ra bất cần
Thành bỗng dịu lại, chỉ nói ngắn gọn
Lê Trung Thành - hắn
Lê Trung Thành - hắn
Về phòng thôi, anh cần uống thuốc đúng giờ
Nguyễn Đức Phúc - anh
Nguyễn Đức Phúc - anh
Nguyễn Đức Phúc - anh
Nguyễn Đức Phúc - anh
Cậu có bao giờ mệt mỏi vì phải sống trong sự ràng buộc rằng…phải đúng giờ không?
Phúc hỏi, mắt nhìn vào đâu đó trong mưa
Nguyễn Đức Phúc - anh
Nguyễn Đức Phúc - anh
Tôi mệt, mệt vì phải sống theo từng chỉ số, uống thuốc đúng giờ, ăn đúng cử, cứ phải gượng cười để an ủi bản thân và tỏ ra mình ổn trước các y tá…
Hắn nhìn Đức Phúc, ngồi xuống cạnh anh sau mái hiên sân thượng
Một khoảng im lặng dài, chỉ có gió thì thầm bên tai họ
Lê Trung Thành - hắn
Lê Trung Thành - hắn
Tôi cũng từng ghét mọi thứ theo giờ… *khẽ nói*
Lê Trung Thành - hắn
Lê Trung Thành - hắn
Nhưng mà, thứ duy nhất chúng ta bị kiểm soát là thời gian, nên chỉ có đúng giờ mới khiến ta không gục ngã
Đức Phúc quay sang nhìn hắn, tròn mắt hỏi
Nguyễn Đức Phúc - anh
Nguyễn Đức Phúc - anh
Cậu cũng từng gục ngã sao?
Lê Trung Thành - hắn
Lê Trung Thành - hắn
Ai mà chưa?
Phúc bật cười, âm thanh vang lên khiến tiếng gió nghe cũng thật dễ chịu
Nguyễn Đức Phúc - anh
Nguyễn Đức Phúc - anh
Hah…khi tôi còn nhỏ…tôi cứ nghĩ bác sĩ là anh hùng, thứ gì qua tay họ đều có thể giải quyết
Lê Trung Thành - hắn
Lê Trung Thành - hắn
Lê Trung Thành - hắn
Lê Trung Thành - hắn
Giờ thì sao?
Nguyễn Đức Phúc - anh
Nguyễn Đức Phúc - anh
Giờ thì…tôi thấy họ chỉ là những người biết giấu đau khổ giỏi hơn bệnh nhân thôi
Nguyễn Đức Phúc - anh
Nguyễn Đức Phúc - anh
Cậu cũng vậy nhỉ? Lê Trung Thành?
Thành ngơ ra một lúc lâu, chưa từng có ai nhìn thấu hắn dễ như vậy
Sau một lúc, Đức Phúc nói tiếp, giọng nhỏ hơn
Nguyễn Đức Phúc - anh
Nguyễn Đức Phúc - anh
Tôi không sợ chết, tôi chỉ sợ tôi không thể để lại cho ai đó thứ gì thôi…
Thành nhìn anh
Lê Trung Thành - hắn
Lê Trung Thành - hắn
Anh để lại trong tôi rồi đấy
Phúc tròn mắt nhìn hắn, chính hắn còn bất ngờ với chính mình vì câu đó
Sau đó anh chỉ cười khúc khích
Nguyễn Đức Phúc - anh
Nguyễn Đức Phúc - anh
Eo ơi…
Nguyễn Đức Phúc - anh
Nguyễn Đức Phúc - anh
Để lại gì cơ? Phiếu cảnh báo trốn viện của tôi à?
Lê Trung Thành - hắn
Lê Trung Thành - hắn
Không
Lê Trung Thành - hắn
Lê Trung Thành - hắn
Ấn tượng về người phiền phức nhất tôi từng gặp
Cả hai nhìn sau, Phúc cười, Thành thì vẫn lạnh lùng như thế
Nhưng lần này không còn nặng nề như trước
Lần đầu tiên Thành không nhìn Phúc là một bệnh nhân bình thường
Hắn nhìn anh như một người bình thường, một tâm hồn mang một bông hoa không hề úa tàn
.
Anh ấy trốn viện lần thứ 1. Lần này là để nhìn hoàng hôn. Tôi ngồi xuống cạnh anh ấy. Không phải vì trách nhiệm. Không rõ nữa. Có thể vì… tôi không nỡ gọi người khác đến kéo anh ấy đi như một đứa trẻ nghịch ngợm. Anh ấy hỏi tôi có từng gục không. Tôi trả lời “ai mà chưa”. Tối nay, tôi ngồi một mình trong phòng trực, nghĩ lại khoảnh khắc đó. Tôi không nhìn thấy bệnh trong mắt anh ấy. Tôi nhìn thấy một người rất giống tôi. Nhưng anh ấy dũng cảm hơn.
.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play