[ RhyCap ] Mùa Hạ Của Năm 17
#1 _ Những Ngày Nắng Tháng Năm
"Có những người bước qua tuổi mười bảy cùng ta, nhưng không đi cùng ta đến cuối con đường"
Lớp 11A1 vào những buổi chiều tháng Năm luôn ngập tràn ánh nắng vàng ươm như rót mật
Ánh nắng nghiêng qua cửa sổ, chiếu lên mặt bàn học, làm lấp lánh những hạt bụi phấn đang lơ lửng trong không khí yên tĩnh
Quang Anh không để ý đến những điều đó
Cậu chỉ chăm chăm vào bài tập Văn cô giao hôm trước mà vẫn chưa hoàn thành
Giờ ra chơi, cô giáo chủ nhiệm gọi cậu lại
GVCN
Quang Anh, cô cảm thấy dạo này em hơi chểnh mảng trong việc học tập
GVCN
Để em tập trung hơn cô quyết định sẽ đổi chỗ ngồi của em
Cô liếc mắt nhìn một vòng quanh lớp
GVCN
Hmmm..ngồi cạnh Đức Duy nhé?
GVCN
Thằng bé học khá tốt môn Văn, ngồi cạnh thằng bé chắc em cũng sẽ tiến bộ hơn
Cô nói với ánh mắt hiền hậu nhưng kiên quyết
Quang Anh nãy giờ vẫn im lặng
Khi nghe cô giáo bảo sẽ ngồi cạnh Đức Duy, cậu chỉ khẽ nhếch môi
Ánh mắt liếc sang góc cuối lớp nơi Đức Duy vẫn ngồi, im lặng như mọi ngày
Đức Duy ngồi lưng thẳng tắp, khuôn mặt không một biểu cảm
Cứ như một pho tượng được điêu khắc giữa lớp học ồn ào
Nguyễn Quang Anh
"Cậu ta chẳng nói nhiều, cũng chẳng thân thiết với ai"
Nguyễn Quang Anh
"Chắc cũng như mình thôi, không thích ồn ào.."
Quang Anh thầm nghĩ, trong lòng không khỏi thắc mắc vì sao cô giáo lại bắt cậu ngồi gần người đó trong khi có nhiều phương án khác
Ngày đầu tiên ngồi cạnh, cả hai không trao đổi câu nào
Tiếng quạt trần quay đều đều hòa với mùi giấy vở mới thoảng nhẹ, tạo nên một khoảng lặng khó tả
Buổi học thứ ba, khi đang tìm bài tập trong tập vở của mình, Quang Anh lật nhầm một trang giấy từ quyển bài tập Văn của Đức Duy
Không tiêu đề, không tên tuổi, chỉ là một mẩu giấy nhỏ
Nguyễn Quang Anh
//tò mò mở ra đọc//
✏" ...Tôi thích người ấy.
Không phải vì người ấy đẹp, hay giỏi, hay đặc biệt... Mà vì chỉ cần nhìn thấy cậu ấy mỗi sáng, tôi cảm thấy thế giới này, dù hỗn loạn, vẫn còn một chỗ để tim mình nhẹ bẫng đi vài phần"
Nguyễn Quang Anh
//đứng hình//
Tim Quang Anh đập dồn dập đến mức cậu không thở nổi một giây
Cậu ngẩng lên, ánh mắt lúng túng bắt gặp Đức Duy đang giương mắt nhìn ra cửa sổ
Đôi mắt xa xăm, chẳng quan tâm đến vạn vật xung quanh, cũng không hề hay biết bí mật nhỏ của bản thân vừa bị lộ
Quang Anh thấy thế chỉ lặng lẽ gấp tờ giấy lại, không trả lời, cũng không hỏi
Buổi học tiếp tục, nhưng ánh mắt Quang Anh thường xuyên dừng lại ở góc cuối lớp lâu hơn một chút
Trong lòng bỗng đọng lại một thứ cảm xúc lạ lùng, khó tả
Ra chơi, Quang Anh quyết tâm phải bắt chuyện bằng được với Đức Duy
Cậu cất tiếng, chất giọng hơi khàn khàn, trầm thấp
Nguyễn Quang Anh
Ê, tờ giấy hồi nãy... là của cậu à?
Hoàng Đức Duy
//quay lại//
Đôi mắt cậu nhìn thẳng vào Quang Anh, không hề có sự né tránh
Quang Anh ngạc nhiên vì câu trả lời quá nhanh, quá ngắn gọn như chẳng hề bận tâm
Cậu hít một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh
Nguyễn Quang Anh
Sao cậu không viết tên nhỉ? Để người ta biết là của cậu?
Hoàng Đức Duy
//khẽ cười//
Nụ cười rất nhẹ, như thể giấu đi một bí mật
Hoàng Đức Duy
Vì tôi không chắc người đó có muốn nhận hay không
Quang Anh nhìn kỹ khuôn mặt người con trai đối diện
Lần đầu tiên thấy cậu bạn không chỉ là "bức tường im lặng" mà còn có cả một thế giới riêng sâu thẳm, bí ẩn bên trong
Quang Anh thở dài, nụ cười khẽ nở trên môi
Nguyễn Quang Anh
Ừ...thế thì thôi
Những ngày tháng ấy bắt đầu trôi đi trong im lặng
Nhưng trong lòng Quang Anh, có một thứ tình cảm mới mẻ bắt đầu nảy mầm
Một cảm giác khiến cậu không biết gọi tên
Chỉ biết rằng, mỗi buổi chiều ngập tràn ánh nắng đều trở nên đặc biệt hơn
Comments
kết se đục |ồn tg🐑
nghe bạn kia nói vs em bộ này của K có vibe bài "Đợi" 😭.
2025-06-09
1
kết se đục |ồn tg🐑
cái ảnh ở bìa truyện K lấy ở đâu v
2025-06-09
2
Hà Như
nghi ngờ thuyền trưởng đội lốt giáo viên....
2025-07-28
1