Ngày mưa đầu hạ
Trời đang nắng gắt như thiêu như đốt. Trần Đăng Dương bước nhanh dọc theo vỉa hè, vẻ mặt bực dọc thấy rõ.
𝚃𝚛𝚊̂̀𝚗 Đ𝚊̆𝚗𝚐 𝙳𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐
Chết tiệt, đúng là cái nhà điên...
Hắn càu nhàu, nới lỏng chiếc cà vạt mỏng đang siết cổ, điện thoại trong tay vừa tắt phụp sau một cuộc gọi đầy cãi vã.
Hôm nay hắn lại bị kéo vào một buổi họp gia đình nhàm chán, nơi toàn những khuôn mặt già nua nói mãi một bài
Trần Minh Tùng
Dương, con cần nghiêm túc hơn với vị trí thừa kế.
𝚃𝚛𝚊̂̀𝚗 Đ𝚊̆𝚗𝚐 𝙳𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐
Làm sao mà nghiêm túc nổi khi sống giữa một rừng người tính toán như vậy?
Từ nền trời trong vắt, mây đen như ai đổ mực tràn qua. Chưa kịp phản ứng, cơn mưa ào xuống như thác. Dương chửi thề, tay đưa lên che đầu, mắt quét nhanh xung quanh.
[Mang tính chất minh họa]
𝚃𝚛𝚊̂̀𝚗 Đ𝚊̆𝚗𝚐 𝙳𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐
Cafe...?
Một tấm biển gỗ treo lủng lẳng trước mái hiên nhỏ, ánh đèn vàng hắt ra từ trong quán. Hắn không suy nghĩ nhiều, lập tức chạy vào.
Bước chân hắn còn chưa khô nước thì một giọng nói vang lên
𝙇𝙚̂ 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝙃𝙪̀𝙣𝙜
Chào anh~ Mời anh vào ạ!
Đập vào mắt hắn là một chàng trai nhỏ nhắn, tóc ngố lòa xòa hơi ướt vì chắc mới chạy ra lấy hàng, khuôn mặt tròn bầu bĩnh với làn da trắng ửng hồng, nụ cười cong cong như mặt trăng lưỡi liềm.
Đáng yêu... đến mức khiến hắn khựng lại.
Cậu trai ngẩng đầu nhẹ, giọng nói mềm mại
𝙇𝙚̂ 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝙃𝙪̀𝙣𝙜
Anh muốn gọi món gì ạ?
Dương chưa kịp nói gì, tay đã vô thức nhấc lên định xoa đầu cậu, nhưng bị đôi mắt đen láy nghiêng lên nhìn, đầy ngơ ngác và lễ phép, khiến hắn... giật mình.
𝚃𝚛𝚊̂̀𝚗 Đ𝚊̆𝚗𝚐 𝙳𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐
À... ờ... Cho anh một ly... ừm...
𝚃𝚛𝚊̂̀𝚗 Đ𝚊̆𝚗𝚐 𝙳𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐
Sữa tươi trân châu đường đen, ít đá, ít ngọt.
Hắn gãi đầu, bật cười ngượng ngùng như chính mình vừa làm chuyện ngốc.
Cậu trai cũng cười khẽ, đôi môi mỏng mím lại thành hình trăng non
𝙇𝙚̂ 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝙃𝙪̀𝙣𝙜
Dạ, vậy anh chờ chút nha.
𝙇𝙚̂ 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝙃𝙪̀𝙣𝙜
Số bàn của anh là B4.
𝙇𝙚̂ 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝙃𝙪̀𝙣𝙜
Em sẽ mang ra sau.
Dương gật đầu, đi về phía bàn mà không quên liếc lại phía sau. Cậu bé ấy... khiến tim hắn đập hơi nhanh hơn thường lệ.
Từ trong kho, một chàng trai khác bước ra cao hơn, mái tóc undercut, đeo khuyên tai. Thấy Hùng đang gãi đầu nhìn theo bóng khách lạ, cậu ta nhướng mày
Phạm Bảo Khang
Ơ kìa, ai làm gì mà mặt ngố vậy?
𝙇𝙚̂ 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝙃𝙪̀𝙣𝙜
Khách vừa nãy ấy... cứ nhìn em chằm chằm, rồi còn cười nữa.
𝙇𝙚̂ 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝙃𝙪̀𝙣𝙜
Còn tưởng mặt em bị dính gì...
Khang bật cười, không nói không rằng giơ tay bẹo má Hùng một cái rõ đau
Phạm Bảo Khang
Dính sự dễ thương đấy.
𝙇𝙚̂ 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝙃𝙪̀𝙣𝙜
Mệt anh ghê...
Hùng đỏ mặt quay đi, hai vành tai cũng nhuộm hồng.
Phía góc quán, Trần Đăng Dương ngồi bắt chéo chân, tay chống cằm nhìn về phía quầy. Mắt hắn dừng lại ở cậu trai vừa rồi, lúc này đang cười híp mắt với bạn mình, tay thoăn thoắt pha trà.
Mái tóc lòa xòa rung theo nhịp gió từ máy lạnh, đôi mắt long lanh như biết cười, nụ cười cậu nhẹ như gió mát đầu hạ, thứ mà hắn chưa từng nghĩ mình lại để tâm đến.
𝚃𝚛𝚊̂̀𝚗 Đ𝚊̆𝚗𝚐 𝙳𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐
Dễ thương thật đấy... Mình chưa từng thấy ai như thế.
Hắn nhấc điện thoại, không suy nghĩ quá nhiều, mở camera, bấm. Một tấm ảnh cậu nhóc cười nhẹ lọt vào khung hình. Hắn ngắm nhìn, môi bất giác nhếch lên
𝚃𝚛𝚊̂̀𝚗 Đ𝚊̆𝚗𝚐 𝙳𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐
Thỏ con à... nhìn em một cái thôi, mà anh tiêu rồi.
Cốc trà sữa cuối cùng cũng được mang ra, đặt nhẹ nhàng xuống bàn. Nhưng người phục vụ lại không phải “thỏ con” như anh mong chờ, mà là một chàng trai khác, cao ráo, cười nửa miệng, ánh mắt lém lỉnh.
Dương ngẩng lên, nhìn rõ gương mặt ấy liền bất ngờ bật ra
𝚃𝚛𝚊̂̀𝚗 Đ𝚊̆𝚗𝚐 𝙳𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐
Ủa? Phạm Khang?
Người kia cũng tròn mắt nhìn lại
Phạm Bảo Khang
Gì kỳ vậy, sáng còn nhắn ‘bận việc gia đình’ không đi chơi được
Phạm Bảo Khang
Giờ ngồi trà sữa chill thế này?
Dương chép miệng, nhíu mày ngả người tựa ghế
𝚃𝚛𝚊̂̀𝚗 Đ𝚊̆𝚗𝚐 𝙳𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐
Đừng nhắc nữa!
𝚃𝚛𝚊̂̀𝚗 Đ𝚊̆𝚗𝚐 𝙳𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐
Cả nhà cứ như muốn nhốt tao trong lồng son ấy.
𝚃𝚛𝚊̂̀𝚗 Đ𝚊̆𝚗𝚐 𝙳𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐
Họp hành gì mà chán ngắt
𝚃𝚛𝚊̂̀𝚗 Đ𝚊̆𝚗𝚐 𝙳𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐
Suốt ngày ép tao học hành nghiêm túc rồi nói chuyện thừa kế
𝚃𝚛𝚊̂̀𝚗 Đ𝚊̆𝚗𝚐 𝙳𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐
Trách móc sao tao ăn chơi phá phách.
𝚃𝚛𝚊̂̀𝚗 Đ𝚊̆𝚗𝚐 𝙳𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐
Mới nghe tới chữ 'trách nhiệm' là nổi da gà rồi!
Khang bật cười, đưa tay vỗ vai thằng bạn một cái rõ lực
Phạm Bảo Khang
Thôi, đen thôi đỏ quên đi!
Phạm Bảo Khang
Ráng sống sót qua mùa giông bão đi nha, Thái tử Trần gia!
Dương hừ mũi một tiếng rồi liếc nhìn Khang, hỏi
𝚃𝚛𝚊̂̀𝚗 Đ𝚊̆𝚗𝚐 𝙳𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐
Nhưng mà mày... làm thêm ở đây à?
𝚃𝚛𝚊̂̀𝚗 Đ𝚊̆𝚗𝚐 𝙳𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐
Nhà mày thiếu tiền à?
𝚃𝚛𝚊̂̀𝚗 Đ𝚊̆𝚗𝚐 𝙳𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐
Tao nhớ rõ cậu út nhà họ Phạm, không thiếu gì đâu ha?
Khang cười bí ẩn, nhếch môi
Phạm Bảo Khang
Thật ra thì... tao thích ông chủ quán này nên mới tìm cớ xin làm phục vụ
Phạm Bảo Khang
Được ở gần người ta cũng vui.
Phạm Bảo Khang
Chứ không thì giờ đang ngồi ở biệt thự chơi đàn rồi.
𝚃𝚛𝚊̂̀𝚗 Đ𝚊̆𝚗𝚐 𝙳𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐
//cười// Má ơi, đúng là có đầu tư!
Cả hai cùng cười, nhưng ánh mắt Dương lại vô thức liếc về phía quầy nơi “thỏ con” đang vừa pha trà vừa cười khẽ nói gì đó với khách. Nét mặt chăm chú, tay chân thoăn thoắt, dù ánh mắt thỉnh thoảng vẫn liếc về phía bàn của hắn. Đôi tai cậu ửng đỏ nhẹ, như thể đang biết có người nào đó nhìn mình chăm chăm.
Khang bắt trọn ánh mắt đó liền huých vai Dương, nhướng mày
Phạm Bảo Khang
Ây~ Thích rồi phải không?
Dương cười, tay gác sau đầu, ngả người ra ghế
𝚃𝚛𝚊̂̀𝚗 Đ𝚊̆𝚗𝚐 𝙳𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐
Chưa chắc... nhưng có chút hứng thú.
Phạm Bảo Khang
Ừ, tao hiểu mà.
Phạm Bảo Khang
Cậu ấy đúng gu mày luôn ấy
Khang gật gù rồi hạ giọng, nghiêng người nói nhỏ
Phạm Bảo Khang
Cậu ấy học cùng trường với tụi mình đấy
Phạm Bảo Khang
Nghe nói là nam thần năm hai khoa Thiết kế.
Phạm Bảo Khang
Nhìn vậy thôi chứ ít nói với người lạ lắm
Phạm Bảo Khang
Gặp ai không quen là đỏ mặt, ngại thí mồ.
Dương ngẩng lên, hơi nhướng mày
𝚃𝚛𝚊̂̀𝚗 Đ𝚊̆𝚗𝚐 𝙳𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐
Thật không? Mày biết cậu ấy à?
Khang cười tự tin, tựa người vào thành ghế
Phạm Bảo Khang
Tao gặp cậu ấy từ hồi năm nhất.
Phạm Bảo Khang
Lúc đó mới tới xin việc
Phạm Bảo Khang
Còn thấy cậu ấy bị khách mắng oan vì nhầm topping... mà chẳng cãi lại câu nào
Phạm Bảo Khang
Cứ đứng cúi đầu để người ta xối xả.
Phạm Bảo Khang
Nhìn tội dã man.
Dương nghe vậy thì nhếch môi, ánh mắt lóe lên hứng thú
𝚃𝚛𝚊̂̀𝚗 Đ𝚊̆𝚗𝚐 𝙳𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐
Thế... cho tao info đi?
Khang nhìn hắn bằng ánh mắt hiểu quá rõ bạn mình, chép miệng
Phạm Bảo Khang
Dương à... nếu mày thật sự thích người ta thì theo đuổi đàng hoàng.
Phạm Bảo Khang
Tch...Đừng có giỡn mặt.
Phạm Bảo Khang
Cậu ấy nhìn ngốc vậy thôi chứ nghĩ nhiều lắm đó
Phạm Bảo Khang
Tổn thương phát là không ai cứu được đâu.
Dương cười gật đầu chắc nịch
𝚃𝚛𝚊̂̀𝚗 Đ𝚊̆𝚗𝚐 𝙳𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐
Tao biết.
𝚃𝚛𝚊̂̀𝚗 Đ𝚊̆𝚗𝚐 𝙳𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐
Tao không định giỡn...
Khang nhìn một lát, thấy thằng bạn không có vẻ đùa giỡn thật thì mới lấy điện thoại ra, tìm kiếm rồi đưa cho Dương
Phạm Bảo Khang
Đây, Facebook cậu ấy.
Phạm Bảo Khang
Tên thật là Lê Quang Hùng.
Dương nhìn cái tên trên màn hình, miệng lặp lại
𝚃𝚛𝚊̂̀𝚗 Đ𝚊̆𝚗𝚐 𝙳𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐
Hùng... Lê Quang Hùng...
Một nụ cười chậm rãi lan ra trên môi hắn.
𝚃𝚛𝚊̂̀𝚗 Đ𝚊̆𝚗𝚐 𝙳𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐
Cái tên nghe cũng dễ thương thật.
Khang cười lắc đầu, vỗ vai hắn lần nữa rồi đứng dậy
Phạm Bảo Khang
Thôi, tao về quầy đây
Phạm Bảo Khang
Chứ cậu ấy mà thấy tao đứng lâu chắc ngại chết.
Dương vừa nhấp ngụm cuối cùng trong ly trà sữa vừa nhàn nhã ngắm nhìn dáng hình nhỏ nhắn kia đang loay hoay lau bàn. Cậu ấy mặc đồng phục của quán: áo phông với chiếc tạp dề màu caramel nhạt, tóc hơi rối vì vội, đôi tai thỏ nhỏ khẽ run lên mỗi khi có ai đi ngang. Dương bật cười khẽ, chống cằm lẩm bẩm
𝚃𝚛𝚊̂̀𝚗 Đ𝚊̆𝚗𝚐 𝙳𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐
Không biết lúc khóc sẽ trông như nào nhỉ... chắc dễ thương chết mất.
Nghĩ vậy thôi mà hắn cũng thấy lòng ngứa ngáy.
Uống xong, Dương chậm rãi bước ra quầy thanh toán. Hùng đang đứng ở đó, thấy Dương lại gần thì hơi khựng, mắt cụp xuống.
𝚃𝚛𝚊̂̀𝚗 Đ𝚊̆𝚗𝚐 𝙳𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐
Cho anh tính tiền bàn số bốn
Dương nói, cố tình để giọng trầm và chậm rãi hơn thường lệ.
𝙇𝙚̂ 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝙃𝙪̀𝙣𝙜
Anh ơi… Hết-ờ-em, à… anh quét mã nha?
Dương gật đầu, mở điện thoại quét mã. Ngón tay vẫn nghịch điện thoại, nhưng ánh mắt thì không rời khỏi gương mặt đang đỏ dần lên trước mặt mình.
Dương ngả người về phía quầy, ánh mắt cong cong như đang cười.
𝚃𝚛𝚊̂̀𝚗 Đ𝚊̆𝚗𝚐 𝙳𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐
Cậu tên gì nhỉ?
𝚃𝚛𝚊̂̀𝚗 Đ𝚊̆𝚗𝚐 𝙳𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐
Đáng yêu vậy mà giấu tên hoài, anh đâu nhớ nổi…
Hùng ngẩng lên một chút, đôi tai thỏ bất giác động đậy, hai má ửng đỏ
𝙇𝙚̂ 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝙃𝙪̀𝙣𝙜
E-em… Hùng…
Dương cười khẽ, ghé sát hơn một chút
𝚃𝚛𝚊̂̀𝚗 Đ𝚊̆𝚗𝚐 𝙳𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐
Hùng à... cái tên dễ thương như người vậy.
𝚃𝚛𝚊̂̀𝚗 Đ𝚊̆𝚗𝚐 𝙳𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐
Nhìn em quen quen, học Đại học Y à?
Hùng lập tức đỏ mặt, lắc đầu
𝙇𝙚̂ 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝙃𝙪̀𝙣𝙜
Dạ… em học Thiết kế... năm hai…
𝚃𝚛𝚊̂̀𝚗 Đ𝚊̆𝚗𝚐 𝙳𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐
Ồ~ vậy mà anh cứ tưởng ngành Điều dưỡng
𝚃𝚛𝚊̂̀𝚗 Đ𝚊̆𝚗𝚐 𝙳𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐
Vì em nhìn giống... thuốc an thần quá
Hùng mở to mắt một chút, sau đó đỏ bừng cả mặt. Cậu cúi đầu, né ánh mắt hắn
𝙇𝙚̂ 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝙃𝙪̀𝙣𝙜
Anh… nói gì kỳ vậy ạ…
Dương bật cười vì phản ứng đáng yêu đó. Hắn khẽ cúi người, làm ra vẻ trịnh trọng
𝚃𝚛𝚊̂̀𝚗 Đ𝚊̆𝚗𝚐 𝙳𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐
Cảm ơn ‘thuốc an thần’ đã phục vụ~
Hùng suýt thì nghẹn, đỏ mặt cúi gằm, lí nhí không ra chữ. Lúc Dương quay lưng chuẩn bị rời đi, hắn còn cố tình quay lại… và hôn gió một cái rõ kêu về phía cậu.
𝚃𝚛𝚊̂̀𝚗 Đ𝚊̆𝚗𝚐 𝙳𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐
Anh đi nhé, bé Hùng.
Hùng sững người, mặt đỏ bừng như bị nắng táp. Cái đuôi thỏ trắng nhỏ vốn được giấu dưới tạp dề lúc này lại lộ ra, run run vì xấu hổ. Cậu vội quay lưng giấu mặt, nhưng đã muộn, Khang đứng kế bên cười to, không buông tha
Hùng tròn mắt. Mặt vốn đã hồng giờ thì đỏ như quả cà chua chín. Đôi tai cậu cũng đỏ luôn rồi, tay cầm hóa đơn mà cứ muốn chui xuống gầm quầy trốn.
Phạm Bảo Khang
Trời đất, ngày bị khách trêu chắc cũng năm bảy lần rồi
Phạm Bảo Khang
Mà sao vẫn đỏ mặt vậy hả?
𝙇𝙚̂ 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝙃𝙪̀𝙣𝙜
Anh Khang!!
Hùng hét nhỏ, xấu hổ đẩy Khang ra
𝙇𝙚̂ 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝙃𝙪̀𝙣𝙜
Đi pha chế giùm em đi, đừng nói nữa!!
𝙇𝙚̂ 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝙃𝙪̀𝙣𝙜
Toàn chọc ghẹo em thôi…
Khang vừa cười vừa xoa đầu Hùng như dỗ em bé
Phạm Bảo Khang
Rồi rồi, anh đi...
Phạm Bảo Khang
Vì em dễ thương nên mới bị trêu á.
Phạm Bảo Khang
Cơ mà cẩn thận cái anh hồi nãy nha, nhìn ánh mắt ảnh là thấy nguy hiểm lắm rồi.
𝙇𝙚̂ 𝙌𝙪𝙖𝙣𝙜 𝙃𝙪̀𝙣𝙜
Ơ? Ảnh là bạn anh còn gì!
Phạm Bảo Khang
Thì bạn nhưng vẫn là nguy hiểm, vì anh hiểu bạn anh//nháy mắt//
Phạm Bảo Khang
Nguy hiểm hơn em nghĩ nhiều~
Hùng chu môi, rõ là không biết nên sợ hay nên bối rối trước lời cảnh báo đó. Nhưng tim cậu lại đập nhanh hơn một nhịp… nhớ lại nụ hôn gió vừa rồi
Sao mà trêu người ta vậy trời!
Zin thích ngủ 💤
Hế lô các vk
Zin thích ngủ 💤
Sau mấy ngày nghỉ hè
Zin thích ngủ 💤
Ăn chơi quậy phá
Zin thích ngủ 💤
T ngoi lên viết tiếp bộ này
Zin thích ngủ 💤
Đảm bảo với các em
Zin thích ngủ 💤
bộ này nhẹ nhàng ngọt ngào, đáng yêu
Comments
Hoa lưu ly
tên truyện cx cx nha có ngọt thật ko đó shop nghi ngờ nha
2025-06-05
0
𐙚
15 bông , 1 vote mừng fic ms nhoo
2025-06-05
0
𝐡𝐮𝐧𝐥𝐞𝐞.
chồng có thương em chưa? em chưa cày xong Hoa Trong Lồng mà em bay qua đây rồi nèe😏💖
2025-06-06
0