[Đam Mỹ] Trăng Máu Rơi Đáy Mắt

[Đam Mỹ] Trăng Máu Rơi Đáy Mắt

Cái Xác Trong Quan Tài

Mùa đông về sớm, rét căm căm trùm lên rặng núi Vu Lăng như một tấm khăn liệm khổng lồ. Đêm đầu tháng Mười hai, trời tối rất nhanh, sương mù phủ kín cả gò đất lớn nơi đoàn khảo cổ đang dựng trại.
Gò đất ấy từng là nghĩa địa của một vương triều thất truyền, dân làng gọi là “gò Cửu Táng” – chín lớp mộ cổ, chồng lên nhau như vảy rồng bị nguyền rủa. Từ trưa nay, cả khu vực đã bị phong tỏa, vì họ vừa khai quật được ngôi mộ tầng chín, sâu nhất, tối nhất – và kỳ lạ nhất.
Ánh đèn vàng mờ mịt hắt ra từ căn lều trung tâm, nơi pháp y Lăng Mộ Thâm đang làm việc một mình. Bên trong, gió rét không lọt vào được, nhưng cái lạnh cứ từ lòng đất bốc lên, len vào xương tủy.
Trên bàn khám nghiệm là một thi thể nam – toàn vẹn đến kỳ quái.
Da trắng tái, mí mắt khép hờ, mái tóc dài chạm cổ, đôi tay chắp ngang bụng. Không dấu hiệu phân hủy, không hương liệu ướp xác, không bất kỳ mảnh vải thời hiện đại nào. Nhưng điều bất thường nhất là – thân nhiệt vẫn ấm.
Mộ Thâm đeo găng, hơi cúi đầu. Cặp mắt anh nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn đá đen trên ngón áp út phải của người chết. Mặt đá khắc ký hiệu kỳ dị, giống như… vết cắt nhòe máu. Và kỳ lạ thay – anh thấy quen.
Tiếng cửa lều mở ra, gió tạt vào, kéo theo bóng người. Là Cổ Lục – trưởng nhóm khảo cổ, giọng khàn vì lạnh
Cổ Lục
Cổ Lục
Anh Mộ, nghỉ chút đi. Gần hai mươi tiếng rồi…
Lăng Mộ Thâm không đáp. Tay phải anh khựng lại trên không trung, rồi chậm rãi tháo găng. Ngón tay trần của anh chạm nhẹ lên làn da lạnh kia.
Khoảnh khắc ấy – một cơn đau như bị ai đó siết lấy đầu ập tới.
ẦM!!!
Cảnh vật xung quanh biến mất. Không còn ánh đèn, không còn bàn giải phẫu, không còn tiếng gió. Chỉ còn một cánh rừng đỏ
Lá cây rơi từng đợt như máu. Trời âm u, không trăng. Phía trước, một căn nhà cũ nát ẩn dưới tán cây. Từ trong đó, có giọng nói vang lên – mơ hồ, mờ nhòe như vọng từ lòng đất
“Mộ Thâm… Anh lại quên tôi rồi sao…”
Người đó quay đầu lại. Bóng dáng trẻ trung. Mái tóc đen ướt sũng. Đôi mắt trầm lặng như hồ sâu. Nhưng chỉ một thoáng, hình ảnh ấy vỡ vụn – rồi tối đen.
Bốp!!
Lăng Mộ Thâm
Lăng Mộ Thâm
/Giật mình + thở gấp/
Lăng Mộ Thâm đập đầu vào bàn khám nghiệm. Anh bật dậy, mồ hôi lạnh túa ra lưng áo. Trán đau buốt, tim đập dồn dập.
Cổ Lục
Cổ Lục
/Hốt hoảng/
Cổ Lục
Cổ Lục
Anh ngất đi ba phút! Có cần gọi cứu thương không? /lo lắng/
Không đáp. Anh nhìn lại thi thể trên bàn – nơi mà tay mình vừa chạm vào.
Đôi mắt người chết… đang mở ra.
Không sai. Hàng mi run lên, rồi mở hẳn. Con ngươi đen sâu, không ánh sáng, nhưng rất rõ là đang nhìn về phía anh.
Cổ Lục
Cổ Lục
/la lên + hoảng sợ/ Anh nhìn thấy chưa?! Nó… mở mắt?!
Mộ Thâm vẫn giữ im lặng. Anh không giật mình, không lùi lại. Trong đầu anh không có sợ hãi. Chỉ có một câu hỏi, lặp đi lặp lại : “Cậu là ai?”
Người chết không nói. Nhưng khóe môi… dường như khẽ nhúc nhích.
----------------
Ba ngày sau, tuyết bắt đầu rơi nặng hạt, phong tỏa đường núi. Khu khảo cổ tạm ngừng hoạt động, thi thể được chuyển về Viện Pháp y Trung Ương, đưa thẳng vào khu giám định sinh học đặc biệt.
Người chịu trách nhiệm vận chuyển – vẫn là Lăng Mộ Thâm.
Trong xe, ghế sau là túi thi thể chống thấm, khóa ba lớp. Bên trong – là chàng trai ấy.
Mộ Thâm không bật radio. Xe chạy xuyên màn tuyết trắng xóa, giữa con đường đèo chỉ đủ một làn.
Anh không biết tại sao mình lại cố chấp giữ lại thi thể này. Cũng không biết vì sao… từng giấc mơ lại lặp lại nhiều đến vậy
-------------------
Trong bóng tối, một tiếng "tách" vang lên. Khóa túi xác… tự bật.
Bàn tay trắng như tuyết từ trong chầm chậm vươn ra, đặt lên thành ghế.
Một thiếu niên chậm rãi ngồi dậy. Trên người vẫn còn dính đất mộ, áo vải liệm rách nát.
Cậu nhìn người đàn ông đang ngồi phía trước – lưng thẳng, vai gầy, hơi thở trầm ổn.
Một câu nói bật ra – như gọi tên sau trăm năm lặng im
“Tôi… tìm thấy anh rồi.”
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play