[ Xuyên Không ] Khúc Cầu Hồn Của Kẻ Phản Diện
Chap 1. Xuyên không
[….] : suy nghĩ
(….) : nói nhỏ
“….” : hội thoại
CHỮ IN HOA : cảm xúc mạnh
-….- : lời của tác giả
Đó là thứ đầu tiên đánh thẳng vào khứu giác tôi, một mùi vừa xa lạ vừa quen thuộc đến rợn người. Xa lạ vì nó không phải mùi mồ hôi trộn lẫn với không khí ẩm mốc của căn phòng trọ tồi tàn nơi mà tôi đã dành phần lớn cuộc đời khốn khổ của mình. Cảm giác cũng khá quen thuộc vì nó gợi nhớ đến những trang sách cũ kĩ, những câu chuyện về những tòa lâu đài cổ kính ma ám..thứ duy nhất giúp tôi trốn tránh khỏi thực tại
Đầu tôi ong ong, một cơn đau nhức lan tỏa từ thái dương xuống tận gáy
Rei Yukimura
[Say à? nhưng mình làm quái gì uống rượu?]
Tôi khẽ rên rồi cố cử động mí mắt nặng trịch, ánh sáng lờ mờ len qua một thứ gì đó mềm mại che khuất tầm nhìn
Tôi đưa tay lên định dụi mắt, khoan đã! Tay tôi…sao lại mềm mại và trắng nõn được như thế này? Những ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa cẩn thận. Đây không phải bàn tay của tôi, không phải là bàn tay chai sạn vì phải làm đủ thứ việc từ khi còn nhỏ, không phải bàn tay đã gõ hàng ngàn hàng vạn chữ trên cái laptop để viết nên câu chuyện “Eldoria: Khúc Cầu Hồn”, cái thứ truyện dở hơi mà chẳng ai thèm đọc
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng
Tiếng bố tôi chửi rủa, tiếng đồ đạc vỡ nát, tôi đã cố gắng chạy trốn như mọi lần. Tôi lao ra khỏi căn nhà như địa ngục đó, tiếng còi xe inh ỏi với ánh đèn pha chói lòa. Cảm giác như thân thể bị cán qua nát bấy, ôi..đau..đau đến nghẹt thở rồi bóng tối từ từ bao chùm lấy tất cả
Rei Yukimura
[Mình…mình chết rồi sao?]
Rei Yukimura
[Đây..đây là địa ngục à? Nhưng..địa ngục thì sao như thế này được..?]
Tôi dùng hết sức bình sinh của mình để mở to được đôi mắt nặng trịch ấy
Trần nhà cao vút, có rất nhiều những hoa văn kì lạ phức tạp. Màu vàng và trắng đan xen với nhau tạo cảm giác vừa xa hoa vừa lạnh lẽo. Tôi đang nằm trên một chiếc giường lớn kinh khủng đủ cho cả chục người nằm, chăn nệm được làm bằng lụa mềm mại và mát rượi chạm vào da thịt. Căn phòng rộng thênh thang, nội thất bằng gỗ sẫm màu bóng loáng, một lò sưởi bằng đá cẩm thạch đã tắt ở góc phòng. Rèm cửa bằng nhung dày cộp màu xanh lam đậm che gần hết cửa sổ, chỉ để lại một khe hẹp cho thứ ánh sáng mờ ảo của buổi sáng sớm len vào
Tôi chống tay cố ngồi dậy, một cơn đau nhói xuyên qua lồng ngực và lan ra khắp cơ thể khiến tôi suýt la lên, chiếc váy ngủ bằng lụa trắng ngà trên người tôi mỏng tanh
Rei Yukimura
[Cái quái gì thế này?]
Tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cơ thể run rẩy tôi đưa tay lên sờ mặt mình. Làn da mịn màng, sống mũi cao thanh tú, đôi môi mềm mại, hoàn toàn xa lạ
Tôi tung chăn lảo đảo bước xuống giường, chân trần chạm vào tấm thảm lông dày. Tôi lao về phía chiếc gương soi toàn thân với khung viền bằng bạc được điêu khắc tinh xảo
Hình ảnh phản chiếu trong gương khiến tôi chết đứng
Một người phụ nữ trẻ khoảng 23, 24 tuổi. Mái tóc dài màu bạch kim xõa tung trên vai óng ả như ánh trăng, đôi mắt to với màu lúa ngả vàng lạnh lùng và sắc bén như dao găm giờ đây đang mở to ngập tràn vẻ kinh hoàng và không thể tin nổi. Gương mặt trái xoan hoàn hảo, từng đường nét đều toát lên vẻ kiêu kì xa cách. Đẹp..một vẻ đẹp chết người, vẻ đẹp của một thiên thần gãy cánh hay một ác quỷ đội lốt người
Làm sao tôi có thể không biết được chứ?
Chính tay tôi đã tạo từng chi tiết một để ra cô ta, từ màu tóc, màu mắt, đến cả nốt ruồi nhỏ xíu ẩn sau vành tai trái mà giờ đây tôi có thể cảm nhận được bằng đầu ngón tay run rẩy của mình
Nữ phản diện chính của “Eldoria: Khúc Cầu Hồn”. Người bị cả thế giới nguyền rủa, người mà số phận đã được định sẵn là phải chết một cách thảm thương
Araviel Draven(Rei)
“Không…không thể nào…” Tôi lắp bắp lùi lại từng bước, cả cơ thể run lên bần bật
Tôi nhéo mạnh vào cánh tay mình, ĐAU!...Cơn đau nhói lên rất rõ ràng và chân thật
Araviel Draven(Rei)
“KHÔNG!” Tôi hét lên, giọng lạc đi
Chân tôi vấp phải một cái bàn nhỏ làm chiếc bình hoa bằng sứ đặt trên đó rơi xuống đất vỡ tan tành. Tiếng “XOẢNG” chói tai vang vọng khắp căn phòng tĩnh lặng như muốn xé toạc màng nhĩ của tôi
Một âm thanh điện tử khô khốc lạnh lẽo vang lên ngay trong đầu tôi, không phải từ bên ngoài, mà là từ bên trong
Hệ thống Echo
“Ký chủ đã thức tỉnh''
Hệ thống Echo
''Chào mừng đến với hệ thống hỗ trợ hiện thực Eldoria phiên bản Echo 2.7. Phát hiện ký chủ có dấu hiệu bất ổn tâm lý nghiêm trọng, đề nghị giữ bình tĩnh để quá trình đồng bộ hóa dữ liệu diễn ra suôn sẻ”
Giọng nói đó..một giọng nữ đều đều không chút cảm xúc như được lập trình sẵn. Nó vang vọng trong tâm trí tôi rõ ràng đến đáng sợ
Araviel Draven(Rei)
“Mày…mày là ai? Cái thứ quái quỷ gì đang nói trong đầu tao vậy?” Tôi ôm lấy đầu cảm giác như nó sắp nổ tung
Hệ thống Echo
“Tôi là Echo, hệ thống được thiết kế để hỗ trợ ký chủ trong việc điều hướng và hoàn thành các mục tiêu đã được thiết lập trước trong thế giới Eldoria”
Eldoria..mục tiêu đã được thiết lập trước..hệ thống..?
Araviel Draven(Rei)
[Không… không… không… Đây không phải là sự thật!]
Tôi đã xuyên không, xuyên vào chính cái thế giới truyện mà tôi đã tạo ra, xuyên vào thân xác của Araviel Draven. Con phản diện mà tôi đã dành bao nhiêu tâm huyết để xây dựng sự độc ác, sự cô độc và một cái kết bi thảm cho nó
Araviel Draven(Rei)
“Đưa tôi về! NGAY LẬP TỨC!” Tôi gào lên, nước mắt bắt đầu trào ra
Hệ thống Echo
“Yêu cầu của ký chủ nằm ngoài khả năng xử lí của Hệ thống Echo. Danh tính hiện tại của ký chủ đã được xác nhận là Araviel Draven, quá trình đồng bộ hóa linh hồn và thể xác đang được tiến hành. Tỷ lệ hoàn thành: 72.4%”
Cơn đau đầu ập đến dữ dội hơn, những hình ảnh xa lạ, những mảnh kí ức rời rạc bắt đầu hiện lên trong tâm trí tôi như những thước phim quay chậm. Một khu vườn u ám với những đóa hồng đen kịch độc, một người đàn ông với đôi mắt vàng lạnh lẽo y hệt Araviel nhìn cô bằng ánh mắt chứa đầy sự thất vọng và khinh miệt. Tiếng gào thét, máu tươi chảy và cả nụ cười nhếch mép đầy tàn nhẫn của chính Araviel khi nhìn một kẻ nào đó gục ngã dưới chân mình
Đó là ký ức của cô ta, ký ức của Araviel. Chúng đang cố gắng xâm chiếm lấy tôi hòa trộn với những ký ức của Rei
Araviel Draven(Rei)
“DỪNG LẠI! CÚT RA KHỎI ĐẦU TAO NGAY!”
Tôi hét lên, hai tay ôm chặt lấy đầu ngồi sụp xuống sàn nhà lát đá hoa cương lạnh lẽo. Nước mắt lã chã rơi nhưng không thể làm dịu đi nỗi sợ hãi và tuyệt vọng đang dâng trào trong lồng ngực
Giờ đây bộ truyện do chính tay tôi viết đang hủy hoại tôi theo một cách tàn nhẫn. Nó ném tôi vào đây, vào địa ngục trần gian này, vào thân xác của một con mụ bị cả thế giới căm ghét
Ít nhất thì ở thế giới cũ dù có khốn khổ đến đâu, tôi vẫn là tôi. Còn ở đây…
Hệ thống Echo
“Quá trình đồng bộ hóa gặp phải sự phản kháng từ ký chủ. Hệ thống sẽ kích hoạt biện pháp hỗ trợ cưỡng chế để đảm bảo an toàn cho ký chủ và tiến độ của nhiệm vụ. Đếm ngược bắt đầu: 3…”
Araviel Draven(Rei)
“Không…đừng…” Tôi lắp bắp cố gắng chống cự lại cái thứ vô hình đang thao túng mình
Cảm giác như có hàng ngàn cái kim chích khắp cơ thể
Một luồng điện mạnh xẹt qua não tôi đau đớn tột cùng, nhưng lần này không chỉ là nỗi đau thể xác, tâm trí tôi như bị xé toạc. Ký ức của Araviel ùa về như bão tố, mạnh mẽ hơn, rõ ràng hơn, hung bạo hơn. Tôi thấy cô ta luyện kiếm từ khi còn là một đứa trẻ, những giọt mồ hôi và máu hòa lẫn, tôi thấy sự phản bội đầu tiên mà cô ta phải nếm trải. Tôi cảm nhận được sự cô độc đến cùng cực của cô ta, sự căm hận mà cô ta dành cho thế giới này và cả sự khao khát được yêu thương dù chỉ là một chút ẩn sâu dưới lớp vỏ bọc tàn nhẫn
Cảm xúc của Araviel..sự kiêu ngạo lạnh lùng, nỗi uất hận không nguôi, sự tàn độc bất đắc dĩ bắt đầu hòa quyện vào cảm xúc của tôi, ăn mòn dần bản chất của Rei
Araviel Draven(Rei)
[Không…Mình là Rei…Mình là Rei Yukimura…Mình phải nhớ…]
Tôi cố gắng níu giữ lấy chút lí trí cuối cùng như người sắp chết đuối vớ được một mảnh ván mục vỡ. Nhưng giọng nói vô cảm của Echo vẫn vang lên đều đều trong đầu như một bản án tử được đọc chậm rãi
Hệ thống Echo
“Đồng bộ hóa đạt 85%. Ký chủ Araviel Draven, chào mừng đến với Eldoria. Nhiệm vụ đầu tiên của cô: ‘Làm quen với hiện thực mới’, thời gian hoàn thành: 24 giờ. Hình phạt nếu thất bại: Tăng cường độ đau đớn ký ức”
Tôi gục xuống sàn với cơ thể run rẩy không ngừng, mắt tôi nhòe đi vì nước mắt và vì những hình ảnh chồng chéo của hai cuộc đời. Hình ảnh Araviel trong gương cũng mờ ảo dần rồi như hòa làm một với tôi
Tôi đã tự tay viết nên địa ngục cho chính mình. Và giờ tôi đang phải sống trong đó, trong thân xác của một ác quỷ bị cả thế giới ruồng bỏ với một cái hệ thống chết tiệt mang tên Echo làm cai ngục
Bỗng cánh cửa phòng bật mở
Comments