Sau đêm máu me và những tiếng súng, biệt thự lại trở về vẻ yên tĩnh đến rợn người.
Dạ Tịch Lam không thể ngủ.
Không phải vì sợ — mà vì ký ức.
Ký ức về người đàn ông đứng trước đống xác chết, mắt không chớp, tay vẫn giữ chặt cô như giữ lấy điều cuối cùng còn nguyên vẹn trong thế giới nhuốm máu của anh.
Cô bước ra ban công, khoác tạm chiếc áo choàng lụa mỏng. Gió đêm lạnh, lạnh đến tê lòng bàn tay, nhưng không làm cô chùn bước.
Phía xa, anh đứng đó — Lãnh Kỳ Dạ — trong chiếc áo sơ mi trắng mở khuy cổ, tay cầm ly whisky, ánh mắt nhìn về phía hồ.
Cô không gọi anh. Chỉ bước đến, đứng cạnh, lặng thinh.
Anh quay sang, giọng trầm khàn vì hơi men:
Lãnh Kỳ Dạ
Không ai từng nhìn anh giết người... mà còn muốn ở lại
Dạ Tịch Lam
Tôi không giống họ
Cô đáp
Anh bật cười nhẹ. Nhưng tiếng cười mang vị cay.
Lãnh Kỳ Dạ
Em không giống họ thật
Dạ Tịch Lam
Anh đã giết bao nhiêu người?
Cô hỏi mắt không rời ánh trăng trên mặt hồ
Anh im lặng
Cô quay lại nhìn anh
Dạ Tịch Lam
Bao nhiêu người, Lãnh Kỳ Dạ? Mười? Hai mươi? Hay hơn thế?
Anh uống cạn ly rượu, đặt nó xuống lan can, rồi khẽ nghiêng đầu:
Lãnh Kỳ Dạ
Ba mươi tám
Cô sững lại
Dạ Tịch Lam
Ba mươi tám người đều là tội phạm?
Cô hỏi, giọng khẽ
Lãnh Kỳ Dạ
Không
Anh nhìn cô
Lãnh Kỳ Dạ
Có người là phản bội, có người... đơn giản chỉ là đúng sai chỗ
Không một chút ngụy biện
Anh nói ra như thể đang đọc một bài thơ buồn_ đau nhưng không trốn tránh
Dạ Tịch Lam
Vậy tôi là gì trong thế giới của anh?
Cô hỏi, mặt ngước lên
Lãnh Kỳ Dạ
Là người duy nhất mà anh sợ mất
Lần này, cô không kịp phản ứng.
Bởi lẽ ngay khi câu nói vừa rơi xuống, anh đã kéo cô vào lòng. Ôm cô – không vội vã, không gấp gáp, mà là một cái ôm chặt, như thể sợ nếu lỏng tay, cô sẽ tan biến.
Lãnh Kỳ Dạ
Anh từng mất mẹ vì một viên đạn lạc.
Anh thì thầm bên tai cô
Lãnh Kỳ Dạ
Từng thấy người thân bị thiêu sống chỉ vì anh không lựa chọn đúng phe. Từ đó, anh không để bản thân mềm lòng lần nữa.
Dạ Tịch Lam
Vậy tại sao lại để bản thân mềm lòng với tôi
Anh im lặng một lúc rất lâu
Rồi... rất khẽ
Lãnh Kỳ Dạ
Vì em không đòi hỏi anh trở thành người tốt. Em chỉ ở bên khi anh là chính mình
Khoảnh khắc ấy, Dạ Tịch Lam đưa tay lên — chạm vào gò má anh. Ánh mắt cô không còn nghi ngờ, không còn phòng vệ.
Chỉ còn lại một người phụ nữ đang nhìn người đàn ông của mình, với tất cả sự dịu dàng mà cả thế giới chưa từng cho anh.
Cô vòng tay qua cổ anh, khẽ áp trán mình vào trán anh.
Dạ Tịch Lam
Vậy thì, Lãnh Kỳ Dạ... từ giờ, khi anh thấy mệt, đừng giết người nữa.
Dạ Tịch Lam
Chỉ cần ôm tôi
Căn phòng chìm trong ánh đèn vàng dịu nhẹ khi anh bế cô trở về giường.
Không vội vã. Không nóng bỏng.
Mà là từng cái chạm, từng nụ hôn nhẹ nhàng như sợ làm vỡ điều gì đó quá mong manh giữa hai người.
Lần đầu tiên, anh không cướp lấy.
Anh xin phép bằng mắt, bằng tay, bằng hơi thở.
Và cô — không nói “đồng ý”, chỉ siết chặt tay anh khi tấm lưng trần của họ chạm vào nhau.
> Đêm ấy, họ không chỉ trao nhau thể xác.
Mà là cả hai linh hồn đã quá nhiều vết thương.
Comments
Johana Guarneros
Có ai ship nhân vật phụ không?
2025-06-07
0