Năm Ấy Cậu Là Ánh Nắng, Tớ Là Mây Mù!
Chap 2
Hôm nay, có vẻ Xuân Thạc phát hiện ra một chân lý mới trong cuộc đời cậu ấy. Cậu ta cứ ngắm nghía chiếc hộp thiếc nhỏ xinh đẹp mà tôi không khỏi tò mò. Trong đầu tôi tự hỏi: “Chẳng lẽ đó là quà người yêu tặng?” Rồi lại tự cười thầm: “Đùa chứ, tính cách thế kia thì ai mà yêu được chứ!”.
Nhưng rồi sự tò mò lấn át tâm trí, tôi mon men lại chỗ Xuân Thạc, hỏi bằng chiếc giọng không thể cợt nhả hơn.
Trần Minh Nam
Gì đấy, quà người yêu mày tặng hay gì mà ngắm nghía kinh thế?
Trần Xuân Thạc
Sao? Mày không có nên mày ghen tị hả?
Trần Minh Nam
Ủa ai thèm? Mắc gì phải ghen? Đây không thiếu quà.
Cậu ta nhìn tôi, cười nhạt.
Trần Xuân Thạc
Mẹ tao tặng.
Trần Xuân Thạc
Thế hỏi làm gì?
Cậu ta quay lại, vả vào đầu tôi một cái rõ nhẹ.
Trần Minh Nam
Sao mày đánh tao? Chán sống hả cưng?
Trần Xuân Thạc
Sao? Mày cay à?
Không để cậu ấy nói xong, tôi lao đến, như cái cách Army cày view Dynamite cho nhóm nhạc BTS, tôi nhảy thẳng vào người Xuân Thạc, nắm tóc cậu ta giật một cách mạnh bạo.
Trần Xuân Thạc
A..a thằng điên, thả đầu tao ra!!
Trần Minh Nam
Không thích, mày làm gì được tao!!?
Nhưng sức của tôi sao bằng cậu ấy, chẳng biết từ lúc nào, tay nó đặt ở eo tôi, nhéo một cái rõ đau.
Trần Minh Nam
A…a..a mày bị thần kinh à?!!
Trần Xuân Thạc
Thế mới trị được cái nết của mày.
Xuân Thạc đưa tay lên chỉnh lại tóc, miệng thì móc mỉa tôi.
Tôi liếc mắt sang chỗ Xuân Thạc.
Trần Minh Nam
May cho mày, đợi đấy.
Trước khi đi, tôi tặng cậu ta ngón tay thân thiện nhất bàn tay tôi, mặt thì câng câng lên nhìn thấy mà ghét.
Vậy mà…vẫn ngồi cùng bàn với nhau được đấy
Trần Xuân Thạc
Trẻ con//lắc đầu//
Comments