Chapter 3 : Đáng yêu.

Trong lúc ăn, mọi người hỏi thăm em rất nhiều thứ, nhất là Kiều.
Pháp Kiều.
Pháp Kiều.
Dọn nhà sao rồi Duy?
Đức Duy.
Đức Duy.
Dạ cũng ổn rồi á, mai chỉ cần dọn một vài thứ nữa là có thể ở chính thức được rồi
Pháp Kiều.
Pháp Kiều.
Vậy giờ ở tạm nhà ai đi, chưa dọn xong mà
Đức Duy.
Đức Duy.
Nhưng..Duy không biết ở lại một đêm nhà ai hết á
Pháp Kiều.
Pháp Kiều.
Nhà An được không?
Đức Duy.
Đức Duy.
Sợ không được mẹ ơi
Pháp Kiều.
Pháp Kiều.
Sao lại không được
Thành An.
Thành An.
Đúng rồi đó, không được đâu, giờ An đang ở với Hùng mà, thằng Duy ghét việc bị ăn cơm chó lắm
An nói một cách thản nhiên như đã biết trước điều đó vậy. Kiều nghe được thì cũng lắc đầu vì Kiều cũng đang ở cùng với Đăng Dương mà.
Pháp Kiều.
Pháp Kiều.
Thế thì không được rồi, mẹ lại đang ở chung với Dương
Thành An.
Thành An.
Ở với Quang Anh đi, Quang Anh không phiền mà đúng không?
Quang Anh.
Quang Anh.
Không biết nữa, tùy
Anh nói xong liền gắp cho em đồ ăn một cách nhẹ nhàng.
Đăng Dương.
Đăng Dương.
Đù..nay cho người lạ vào nhà ngủ một đêm luôn bây
Đức Duy.
Đức Duy.
Được không ạ?
Em nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt trông đợi vào câu trả lời của anh. Anh khi thấy ánh mắt đó, anh vội né tránh mà trả lời.
Quang Anh.
Quang Anh.
Được, một đêm thôi đó
Đức Duy.
Đức Duy.
Dạ, em cảm ơn anh Quang Anh ạ
Nhận được câu trả lời vừa ý, em nở một nụ cười tươi rói.
"Gì vậy chứ, nụ cười đó là sao? Cũng dễ thương đấy chứ" - Quang Anh thầm nghĩ trong đầu rồi cười thầm.
Thành An.
Thành An.
Ưmm..Hùng ơi, gắp cái đó cho An đii
Quang Hùng.
Quang Hùng.
Đây đây, của An đấy nhé
Quang Hùng gắp cho An nhiều đến nỗi nếu ăn hết sẽ no căng bụng mất.
Đăng Dương.
Đăng Dương.
Nè, ăn đi Kiều, ngon lắm á
Đăng Dương cũng chẳng vừa, nhanh tay bóc thật tôm cho Kiều rồi bỏ vào bát cho Kiều ăn.
Pháp Kiều.
Pháp Kiều.
Cảm ơn Dương nhaa
Kiều cười tươi rồi ăn những con tôm mà Đăng Dương bóc.
Em thấy cảnh này chỉ biết cười gượng, vì em vốn không thích ăn cơm kiểu như thế này, nếu em có người yêu thì chắc chắn sẽ hơn thua luôn rồi. Nhưng khổ nỗi từ lúc sinh ra đến giờ đã có một mối tình nào đâu.
Quang Anh.
Quang Anh.
Nhìn chằm chằm gì vậy? Ăn đi
Anh để ý em hồi nãy giờ, cứ nhìn hai cặp đó mãi. Anh gọi em cho em tỉnh, rồi gắp cho em đồ ăn vào bát em.
Đức Duy.
Đức Duy.
À..em cảm ơn
Em cũng không nhìn bốn con người đó nữa mà tiếp tục ăn cho hết đồ ăn trong bát mình.
Sau khi ăn xong, em định thanh toán vì đã nói với An là em bao rồi cơ mà, nhưng anh lại ngăn cản và trả tiền thay em với lí do :
Quang Anh.
Quang Anh.
Lần đầu gặp mặt, để tôi trả
Đức Duy.
Đức Duy.
À..dạ
Sau khi trả tiền xong, mọi người lại tạm biệt nhau mà ai về nhà nấy. Bây giờ chỉ còn em và anh.
Đức Duy.
Đức Duy.
À..anh ơi, em còn xe ở đây..em về nhà cất xe rồi anh chở về nhà em nha?
Quang Anh.
Quang Anh.
Ừm, tùy em, đi trước đi, tôi theo sau
Đức Duy.
Đức Duy.
Dạ
Em nhanh chóng lấy xe rồi lại chạy bon bon trên đường, sau mười phút thì cũng đến nhà em.
Đức Duy.
Đức Duy.
Anh chờ đây hay lên nhà em chờ ạ? Em tắm chút rồi chúng ta đi ạ
Quang Anh.
Quang Anh.
Tôi đi lên với em
Đức Duy.
Đức Duy.
Dạ
Anh và em đi lên nhà em, đây lần đầu anh vào nhà em, tuy em mới chuyển nhà nhưng vẫn có mùi hương của hoa hồng không quá nồng. Có lẽ là do nến thơm, một mùi hương đến cả anh cũng phải mê mẩn.
Đức Duy.
Đức Duy.
Anh ngồi tạm trên giường nha, em mới chuyển nhà nên đang hơi lộn xộn, anh thông cảm ạ
Quang Anh.
Quang Anh.
Ừm, không sao. Tắm nhanh đi để còn đi nữa
Đức Duy.
Đức Duy.
Dạ
Em nhanh chóng lấy đồ rồi chạy vào phòng tắm.
Lần này, chắc vì có anh đang chờ nên em cố gắng tắm nhanh nhất có thể.
10 phút sau.
Đức Duy.
Đức Duy.
Anh ơi em xong rồi ạ
Em mặc một bộ đồ thoải mái hơn trước, không quá ngắn, tuy vậy vẫn rất tôn dáng em.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía em, anh ngơ một vài giây rồi đứng dậy.
Quang Anh.
Quang Anh.
Ừm, đi thôi
Đức Duy.
Đức Duy.
Dạ
Anh và em xuống nhà, anh mở cửa rồi chặn phía trên cho em tránh em đụng đầu.
Đức Duy.
Đức Duy.
Em cảm ơn ạ
Em lại nở một nụ cười tươi, anh nhìn thấy mà không ngừng đỏ mặt, có lẽ anh có chút tình cảm đặc biệt với em rồi..hay chỉ là rung động nhất thời?
Chẳng biết nữa, cứ để thời gian chứng mình vậy.
Trên đường đi, anh và em không nói gì với nhau, chắc là vì mới gặp nhau lần đầu nên vẫn có phần ngại ngùng.
Đến nơi, anh mở cửa trước đi lại rồi mở cửa cho em.
Đức Duy.
Đức Duy.
Em cảm ơn ạ
Quang Anh.
Quang Anh.
Không có gì, vào đi
Đúng là nhà chủ tịch có khác. Đây không phải là một ngôi nhà nữa rồi, là biệt thự! Mang một phong cách vừa hiện đại vừa cổ điện. Ai nhìn vào cũng há hốc.
Đức Duy.
Đức Duy.
Woaa, đẹp quá ạ
Em tròn mắt nhìn xung quanh. Miệng không ngừng há hốc kinh ngạc.
Quang Anh.
Quang Anh.
Vào thôi, trễ rồi
Đức Duy.
Đức Duy.
Dạa
Em vừa đến cửa thì đã có quản gia ra chào đón.
Quản gia.
Quản gia.
Chào cậu chủ, đây là ai đây ạ?
Quản gia cúi chào anh rồi nhìn em hỏi.
Đức Duy.
Đức Duy.
Dạ cháu là bạn của anh Quang Anh ạ, rất vui được gặp bác
Em cúi chào vui vẻ chào quản gia.
Quản gia.
Quản gia.
Chào cháu, mời cậu chủ và cậu vào nhà
Quản gia cúi đầu rồi lùi ra cho anh và em vào.
Quang Anh.
Quang Anh.
Phòng của em bên cạnh phòng tôi. Ở tầng 3 nhé
Đức Duy.
Đức Duy.
Dạ
Đức Duy.
Đức Duy.
Anh cho em xin phương thức liên lạc của anh được không ạ?
Quang Anh.
Quang Anh.
Được, đưa điện thoại em đây
Đức Duy.
Đức Duy.
Đây ạ
Em đưa điện thoại cho anh, anh bấm bấm vài cái rồi lại đưa cho em.
Đức Duy.
Đức Duy.
Em cảm ơn anh ạ
Quang Anh.
Quang Anh.
Không có gì
Đức Duy.
Đức Duy.
Em xin phép lên phòng trước ạ
Nói xong, em liền chạy lên tầng, để lại anh bơ vơ ở đó.
Quang Anh.
Quang Anh.
Đáng yêu thật..
Anh thì thầm rồi lại đi lên trên tầng.
_______________________

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play