Cô mệt mỏi với vấn đề này rất nhiều, anh cô cứ liên tục thúc dục cô cưới có bạn đời kề cạnh nhưng nhìn cô xem có vẻ nào là quan tâm chuyện yêu đương không cơ chứ
Trần Thảo Linh - Cô
Em đã bảo không rảnh *lấy áo rời đi*
Trần Đăng Dương - Anh
Này! Chưa nói xong em đi đâu?!
Anh chưa dứt tiếng cửa đã đóng sầm lại, bóng người biến mất rồi
Trần Đăng Dương - Anh
Con nhóc này càng ngày càng bướng *lấy điện thoại ra*
Trần Đăng Dương - Anh
*Gọi cho ai đó*
Trần Đăng Dương - Anh
📱Là em sao?
???
📱Em đây
Trần Đăng Dương - Anh
📱Anh nghĩ là phù hợp rồi đó, em nên bay về nước trước khi mất vợ đi
???
📱Gì cơ?
???
📱Chẳng phải anh bảo anh sẽ giữ chị ấy giúp em à?
Trần Đăng Dương - Anh
📱Ai biết, anh giữ dùm em 3 năm thôi chứ ai rảnh giữ miết
???
📱Nhưng em vẫn chưa xong chương trình
Trần Đăng Dương - Anh
📱Vậy thì để nó yêu thêm 4,5 người gì đó rồi em hãy về *cười khểnh*
???
📱K-Không được *giọng lớn hơn*
Trần Đăng Dương - Anh
📱Vậy thì ráng về sớm giữ vợ đi, anh thấy sắp có nguời cướp của em rồi nhóc ạ *nhếch môi*
???
📱Em sẽ sắp xếp, nhưng anh không được cho chị ấy biết
Trần Đăng Dương - Anh
📱Được, okay bé yêu nhé~
???
📱Gớm
Tút...tút...tút
Trần Đăng Dương - Anh
Để coi...lần này em chạy đi đâu *cong môi*
Ta chuyển cảnh sang phía cô chút nhé!
2 ngày sau
Tại bệnh viện riêng mà cô làm việc có rất nhiều người khách đang chờ đến lượt của mình, phải nói cô thật sự là bác sĩ có tiếng của vùng này, nên lí do cô bảo công việc quan trọng hơn hết chính là nghề cô đang làm
Trần Thảo Linh - Cô
Hôm nay kê đơn thuốc nhé, cô có cảm thấy mệt hay chịu chứng bất thường thì tái khám sớm
Nguyễn Hà Trang - Cô Ta
Chị có thể...cho em xin phương thức liên lạc không ạ?
Trần Thảo Linh - Cô
Để làm gì?
Trần Thảo Linh - Cô
Gọi lễ tân, cô ấy sẽ đưa cô gặp tôi
Nguyễn Hà Trang - Cô Ta
Em...em
Trần Thảo Linh - Cô
Xong rồi ra ngoài cho, tôi còn khá nhiều khách
Nguyễn Hà Trang - Cô Ta
Chị à...*nắm lấy tay cô*
Trần Thảo Linh - Cô
*Rút tay lại*
Trần Thảo Linh - Cô
Tự trọng chút, mời cô ra ngoài lấy thuốc
Nguyễn Hà Trang - Cô Ta
Aisss!! *bỏ đi*
Trần Thảo Linh - Cô
"Một ngày mà 10 người bệnh nhân như này chắc xỉu mất" *uống nước*
Trần Thảo Linh - Cô
Haizzz
Trần Thảo Linh - Cô
*Nhấn chuông*
???
*Bước vào*
Trần Thảo Linh - Cô
Cô ngồi đi
???
*Ngồi xuống ghế*
Trần Thảo Linh - Cô
Cô tên gì nhỉ?
Han Sara - Nàng
Han Sara!
Trần Thảo Linh - Cô
*Ghi*
Trần Thảo Linh - Cô
Ừm, thế hôm nay bị gì mà đến đây?
Han Sara - Nàng
Tôi hơi đau đầu nhẹ và bụng cũng hay đau âm ỉ nữa
Trần Thảo Linh - Cô
*Gật gù ghi chép*
Trần Thảo Linh - Cô
Được rồi *đeo óng nghe y tế*
Cô khám cho nàng xong liền phải khó hiểu
Trần Thảo Linh - Cô
"Có gì bất thường đâu nhỉ?"
Trần Thảo Linh - Cô
Ừm...theo như những gì tôi nhận thấy thì có vẻ cô không bị gì cả
Trần Thảo Linh - Cô
Chắc do ăn uống không đều độ thôi *ghi thực đơn*
Trần Thảo Linh - Cô
Tầm 3 ngày nữa hãy đến nhé, tôi sẽ khám lại cho cô *đưa giấy*
Han Sara - Nàng
Nhưng mà bác sĩ ơi, em có thể xin phương thức liên lạc không ạ?
Trần Thảo Linh - Cô
Cô xin làm gì?
Han Sara - Nàng
Em muốn xin thôi ạ *nhún vai*
Trần Thảo Linh - Cô
Vậy thì không được, cô thứ lỗi
Han Sara - Nàng
Xùy...bác sĩ coi vậy mà phũ quá
Trần Thảo Linh - Cô
*Gật gù*
Trần Thảo Linh - Cô
Xin thứ lỗi
Han Sara - Nàng
*Lôi trong balo ra một cái bánh*
Han Sara - Nàng
Em cho bác sĩ đó, ăn đi
Trần Thảo Linh - Cô
Cái này...tôi không nhận được thưa cô
Han Sara - Nàng
Bla bla
Han Sara - Nàng
Bác sĩ nói nhiều quá à, ăn đi *bỏ đi*
Trần Thảo Linh - Cô
???
Nói dứt tiếng nàng rời đi để lại một cục đá ngồi đơ người nhìn cái bánh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô chỉ cuời cười rồi cất cái bánh đi, cũng thán phục rằng vị khách này khá đặc biệt
Comments
haebit 🌤️ui của gừng
bà nội này đâu ra vậy
2025-06-12
1