[ DN Tokyo Revengers ] Gọi Tên Em Trong Bóng Tối
Chương 2 : 1 tuần đầu ở nhà Karen
Kurokawa Airi
Ừm... nhà mới...
Airi ngước lên nhìn trần nhà. Mắt cô bé mở to, chớp nhẹ vài cái như đang kiểm tra xem có giọt nước nào sắp rơi xuống từ cái bóng đèn cũ kỹ không.
Kurokawa Izana
Em làm gì mà nhìn ngốc vậy?
Kurokawa Airi
Em... chỉ là thấy yên tĩnh quá.
Kurokawa Airi
* nhỏ giọng * Anh có nghĩ... chỗ này giống mơ không ?
Kurokawa Izana
Nếu đây là mơ thì em không thấy ác mộng à?
Kurokawa Airi
/ nghiêng đầu / Không. Chỗ này yên hơn nhà trước
Kurokawa Karen
Dậy nào hai đứa, ăn sáng đi
Kurokawa Airi
/ bò ra khỏi chăn / Hôm nay ăn gì vậy cô Karen ?
Kurokawa Karen
Cơm trứng và canh rong biển. À, có ít cá ngừ chiên nữa, Airi thích cá mà đúng không ?
Kurokawa Karen
* cười khúc khích *
Kurokawa Karen
Nhớ chứ. Hôm trước cháu ăn liền 3 miếng còn gì
Kurokawa Karen
/ xoa đầu Airi /
Kurokawa Izana
/ bước ra khỏi phòng /
Kurokawa Izana
* ngái ngủ * Cô Karen à hôm nay có cà rốt nữa không ?
Kurokawa Karen
Không. Hôm nay tha
Kurokawa Karen
Nhưng từ tuần sau sẽ không thoát đâu đó nha
Kurokawa Karen
Thôi ăn nhanh lên. Emma sắp dậy rồi
Kurokawa Airi
/ kéo vạt áo Karen /
Kurokawa Airi
Sao cô lại nuôi bọn cháu vậy ? Cô không sợ tụi cháu phiền ạ ?
Karen đang tưới cây, dừng lại
Kurokawa Karen
Vì cô cũng từng được một người tốt nuôi dưỡng
Kurokawa Karen
Cô nghĩ nếu mình đã từng nhận yêu thương
Kurokawa Karen
Thì cũng nên trao lại một phần
Kurokawa Airi
...Thế thì... cháu sẽ ngoan
Karen ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay Airi
Kurokawa Karen
Cháu không cần gồng lên làm người lớn như vậy đâu
Kurokawa Karen
Chỉ cần làm Airi là đủ rồi
Kurokawa Karen
/ xoa đầu Airi /
Cô bé im lặng. Nhưng trái tim khẽ run. Đó là lần đầu tiên, sau rất lâu, cô nghe được những lời không mang tính ra lệnh.
Kurokawa Airi
Anh, anh nghĩ Emma sẽ nhớ mình không ?
Airi ngồi trên sàn, tay nghịch chiếc xe đồ chơi bị gãy bánh
Izana nằm dài trên chiếu, mắt nhìn trần
Kurokawa Izana
Còn nhỏ vậy, chắc không nhớ được gì đâu
Kurokawa Airi
Vậy tụi mình có nên kể chuyện cho con bé nghe mỗi tối không ?
Kurokawa Izana
Em hay nói nhiều hơn mà
Kurokawa Airi
Không phải nói nhiều
Kurokawa Airi
Là em dễ thương !
Khóe miệng cong nhẹ. Dù chẳng ai nhìn thấy, nhưng Airi biết.
Karen đưa cả hai ra ngoài sân, nơi ánh nắng nhẹ phủ xuống. Bà bế Emma trong tay, còn Airi và Izana ngồi trên bậc thềm.
Kurokawa Airi
* phấn khích * Emma cười rồi kìa !
Kurokawa Airi
* ánh mắt sáng rực * Chị nè ! Chị là Airi, nhớ chưa ?
Kurokawa Izana
Ngốc quá, mới sinh biết gì mà nhớ
Kurokawa Airi
/ bẹo má Izana / Anh mới ngốc đó
Karen ngồi xuống bên họ, cười nhẹ
Kurokawa Karen
Mấy đứa biết không… những đứa trẻ bị thương trong lòng thường lớn nhanh lắm. Nhưng cô vẫn mong, nếu có thể, mấy đứa cứ chậm một chút… để còn có tuổi thơ
Cả hai đứa nhỏ đều không nói.
Kurokawa Airi
Sau này cháu sẽ bảo vệ Emma
Kurokawa Airi
Và cả anh nữa...
Kurokawa Izana
* nhìn sang * Bảo vệ á?
Kurokawa Airi
/ gật đầu chắc nịch / Ừ
Và đúng như lời cô bé nói—dù mới chỉ một tuần trôi qua, nhưng ánh mắt Airi đã khác.
Không còn là cô bé sợ sệt nép vào bóng anh trai, mà là một ánh mắt lặng lẽ... đang học cách đứng lên khỏi những vết thương không ai thấy.
Tác giả
Có gì mấy bạn góp ý cho mình nhaa
Comments