(Tokyo Revengers) Tần Số Rung Động
C1. Gọi vợ anh
Velleity ✧ Velvet Bullet ✧
Nốt bữa nay, ngày mai bão chap cho mấy mom nhé?
"Có bao giờ bạn tin vào vận mệnh không?"
Trên đường phố Roppongi hoang vắng.
Trong lúc người người nhà nhà, khắp các con phố ngóc ngách nhỏ đã yên giấc nồng. Thì bấy giờ mới có tiếng lách cách tra ổ khóa mở cửa.
Anh em Haitani - Biểu tượng của bất lương của khu phố vừa trở về nhà với một thân thương tích và chiến lợi của họ.
Vừa vào đến trong nhà, Rindou đã mệt mỏi ngã nhoài ra ghế sô pha, đến mức chẳng muốn động đậy một ngón tay.
Toàn thân ê ẩm thật đúng là địa ngục.
Haitani Ran
/Cởi trần, cầm áo khoác trên tay đi đến đá nhẹ vào chân Rindou/ Rindou, dậy!
Haitani Ran
Đi tắm thay đồ rồi lên phòng ngủ. Đừng có ngủ ở đây.
Haitani Rindou
...Mệt quá, lát nữa nhé?
Haitani Ran
Tao nói thế đấy. Coi mà làm
Haitani Ran
Đi lên nhớ tắt đèn!
Haitani Rindou
Biết rồiiii /Uể oải/
Để lại mấy lời căn dặn cho Rindou xong, Haitani Ran ném đại thanh baton vào góc tường rồi thong dong bước về phòng.
Hôm nay là một ngày dài mệt mỏi, đã bòn rút cạn kiệt sức lực của anh em bọn họ.
Haitani Ran bây giờ chỉ muốn ngâm bồn nước nóng cho sạch vết bụi bẩn trên người, mở điều hòa rồi chôn vùi trong chăn ấm.
Haitani Ran nghi hoặc nhíu mày, đưa tay mở công tắc đèn.
Haitani Ran
*Tiếng nước chảy?*
Haitani Ran
*Quái lạ. Không phải hồi sáng rời nhà đã tắt nước rồi sao?*
Haitani Ran quyết đoán nắm lây tay cửa phòng tắm kéo ra, cẩn trọng từng bước đi đến bên cạnh bồn tắm đã tràn nước lênh láng.
Dựa vào ánh trăng bạc, Haitani Ran nheo mắt như đã nhìn thấy "vật thể" nào đó chìm bên trong bồn nước.
Haitani Ran thận trọng đưa tay vào trong thăm dò.
Xúc cảm truyền đến đầu ngón tay một cảm giác mềm mại, hơi lạnh và...
Haitani Ran chớp mắt tóm lấy một vòng cổ tay mảnh khảnh kéo ra khỏi bồn.
Đôi mắt tím sắc sảo của gã trợn trừng, kinh ngạc.
Dưới ánh trăng thanh, dung mạo tuyệt mĩ của một thiếu nữ nhỏ tuổi dần lộ ra sau làn nước lạnh êm ái.
Mái tóc trắng xõa ngang bờ vai thon gầy hồng hào, ướt sũng và dính vào ngang hông của làn váy lụa mỏng tinh khôi.
Gương mặt nhỏ nhắn, thanh tú với đường nét ngũ quan tinh xảo, vô thực.
Mắt hoa đào, hai mí, mũi cao và đôi môi mỏng hồng nhuận hít lấy hít để không khí như đã nén thở trong thời gian dài.
Con ngươi Haitani Ran chấn động, nhất là khi vô tình chạm mắt với sắc tím nhàn nhạt tựa loài hoa phong lan dịu dàng, tinh tế đến mức quên cả hít thở.
Giây phút đó, bất chợt gã lại nghĩ đến ba từ—
Satsuki (K.Satsuki)
Khụ...khụ... /Tóm lấy vai áo Ran, gương mặt tái nhợt, yếu ớt/
Satsuki (K.Satsuki)
*Sống rồi...* Hah...Khụ...
Haitani Ran
/Vô thức Siết chặt cổ tay nó/...
Satsuki (K.Satsuki)
/Nhói đau, hít sâu/ ... Đau
Cổ tay nhỏ nhắn bị Haitani Ran bao trọn, sức lực càng lớn làm cho đỏ lên một vết bắt mắt trên làn da mịn như ngọc.
Satsuki kêu khẽ, đôi mắt lấp lánh ánh nước, mờ mịt ngẩng đầu nhìn Ran.
Satsuki (K.Satsuki)
*Ai vậy?*
Satsuki (K.Satsuki)
*Người này....*
Satsuki nhíu mày, trước mắt hiện lên vài đoạn hồi tưởng mờ nhạt về bóng dáng của người đàn ông trước mắt.
Satsuki (K.Satsuki)
*Đây không phải là Haitani Ran sao? Không phải đã chết rồi mà...?!*
Ngay khi nhận ra gương mặt của người con trai. Ánh mắt đầu tiên của Satsuki là ánh lên sự kinh hoàng.
Một sự kinh hoàng thuần túy.
Con ngươi to lại như thể bị dọa sợ, mí mắt mở to bất thường nhìn Haitani Ran.
Satsuki (K.Satsuki)
*Người chết đội mồ sống dậy rồi?!!*
Satsuki (K.Satsuki)
/Giật mình/ Hả?
Haitani Ran
Mày là ai? Sao lại ở trong nhà của tao?
Satsuki (K.Satsuki)
/Ngơ ngác/ Nhà...của anh?
Sau ba giây cú sốc, Satsuki dần lấy lại nhận thức.
Hơi thở Satsuki ngưng trệ, đôi mắt tròn xoe, lúc này mới có thời gian để ngó quanh thăm dò.
Satsuki (K.Satsuki)
*Đúng nhỉ? Sao mình lại ở đây?*
Satsuki (K.Satsuki)
Tôi... /Lắp bắp/
Satsuki (K.Satsuki)
*Nói gì bây giờ?*
Haitani Ran
/Cười gằng/ Có biết tội xâm nhập trái phép phải chịu hình phạt trách nhiệm như thế nào không~?
Haitani Ran
Tao cho mày 10 giây để nói, nếu không giải thích được tao sẽ tống mày tới đồn cảnh sát.
Satsuki (K.Satsuki)
*Không được!* /Hoảng sợ/
Satsuki (K.Satsuki)
/Túm chặt tay áo Ran/ Khoan...Khoan đã...anh chờ tôi chút...tôi...tôi...
Satsuki (K.Satsuki)
/Trợn mắt/ *Đếm cái kiểu chó gì vậy?!*
Haitani Ran
Mày còn 2 giây! /Cười/
Satsuki (K.Satsuki)
/Hoảng loạn, luống cuống/ Tôi...Cái đó... *Đm có biết cái mẹ gì đâu mà nói?*
Haitani Ran
/Cười, lớn giọng/ RIND-
Satsuki (K.Satsuki)
TÔI LÀ VỢ ANH! /Nhắm nghiền mắt, hét lớn/
Satsuki (K.Satsuki)
......
Haitani Rindou
Ran! Anh gọi em cái gì đấy? /Nói vọng vào/
Haitani Ran
Thì là... /liếc mắt nhìn Satsuki/
Satsuki (K.Satsuki)
/Mím môi, lắc đầu nguầy nguậy/ Đừng! Đừng đuổi em!...
Satsuki (K.Satsuki)
Em thật sự là vợ của anh!
Satsuki (K.Satsuki)
Năm 2018 chúng ta đã là vợ chồng, hơn nữa.... Hơn nữa còn có hai đứa con rồi!! /Đáng thương nhìn Ran/
Satsuki (K.Satsuki)
*Kệ đi, đã phóng lao rồi thì đi theo lao. Hết cách rồi*
Haitani Rindou
Ran? Chuyện gì thế?
Haitani Ran
À... /Đảo mắt/
Haitani Ran
Anh tìm không thấy chai dầu gội định hỏi mày. Nhưng thôi khỏi, tao tìm được rồi.
Haitani Ran
Ừ... /Nhìn Satsuki/.
Satsuki (K.Satsuki)
/Thở phào/ *Qua rồi!*
Sau khi tiếng động mở cửa của Rindou bên ngoài lắng đi. Haitani Ran và Satsuki nhìn nhau cũng rơi vào khoảng không im lặng đày gượng gạo.
Haitani Ran không lên tiếng.
Satsuki cũng không chủ động.
Anh nhìn tôi thế thì tôi nhìn anh.
Satsuki (K.Satsuki)
*Mỏi mắt quá...giờ sao đây? Chẳng lẽ giờ nói chuyện trước?*
Satsuki (K.Satsuki)
*Nói gì bây giờ?*
Satsuki (K.Satsuki)
*Anh ăn cơm chưa hả?*
Satsuki (K.Satsuki)
/Bối rối/
Bỗng Haitani Ran buông cổ tay Satsuki ra, đút tay vào túi quần quay lưng bước ra ngoài không nói gì.
Satsuki khó hiểu, ôm cổ tay đỏ ửng xoa xoa mà nhìn theo.
Nhưng sau khi Ran đi, Satsuki ngó ngang ngó dọc cũng không dịch chuyển bước chân nửa mm.
Dáng vẻ hết sức ngoan ngoãn.
Satsuki (K.Satsuki)
*Nhà có bom không vậy?* /Ngó nghiêng/
Satsuki (K.Satsuki)
Ơ hả? Dạ không...Không có... /Lắc đầu/
Haitani Ran trở lại với một cái khăn khô đem phủ lên mái tóc ướt sũng của Satsuki, kèm theo đó là một chiếc áo phông đen.
Satsuki (K.Satsuki)
Anh...?
Haitani Ran
Lau khô người rồi cởi cái váy ra, mặc áo vào.
Haitani Ran
Chắc mày không ngu đến nổi cần tao chỉ cách mặc áo đâu nhỉ?
Haitani Ran
Hoặc nếu mày không ngại...thì cứ để như vậy ra ngoài cũng được. Tao không ngại!
Haitani nhoẻn miệng cười, khoanh tay tựa lưng vào khung cửa, đưa mắt liếc nhìn ẩn ý.
Satsuki trông theo hướng ánh mắt của Ran cũng ngó xuống.
Satsuki (K.Satsuki)
... /Đưa tay che ngực, nhìn Ran đầy cảnh giác/
Haitani Ran
/Bật cười/ Nhìn mày cỡ 12-13 tuổi là cùng, có cái mẹ gì đâu mà che.
Satsuki (K.Satsuki)
*Vậy có giỏi thì anh đừng có nhìn?! Đồ khùng!*
Satsuki (K.Satsuki)
/Nở một nụ cười gượng/ Em muốn thay đồ...chồng à, anh có thể ra ngoài không?
Haitani Ran nhướn mày trêu ghẹo. Nhưng vẫn biết ý rời đi, còn cẩn thận kéo cửa phòng tắm lại kín đáo cho Satsuki.
Ran đi rồi, nó mới bắt đầu loay hoay thay quần áo.
15 phút sau nó rón rén bước ra khỏi phòng tắm
Nhẹ nhàng kéo cánh cửa, lấp ló nhìn ra ngoài.
Haitani Ran đang đứng hút thuốc ngoài ban công hiển nhiên đã nghe thấy tiếng động nhỏ của nó.
Gã ngoái đầu lại, ngoắc tay về phía Satsuki.
Satsuki (K.Satsuki)
Ừm... /Gượng gạo bước ra/
Satsuki chậm chạp đi tới.
Haitani Ran phà một hơi khói thuốc trắng bay lở mừng rồi đưa mắt đánh giá Satsuki từ trên xuống dưới.
Cái áo phông đen vốn dĩ là cỡ áo nhỏ nhất của gã, cũ lắm, cũng đã mấy năm rồi chưa mặc lại.
Vậy mà khoác lên người nó vẫn trông rộng khiếp.
Tay ngắn với gã lại phủ dài qua cổ tay của Satsuki.
Mép áo kéo dài vừa vặn vượt qua đầu gối một khoảng.
Nhìn lùn lùn như cây nấm.
Haitani Ran
Mày lùn thật đấy.
Satsuki (K.Satsuki)
.... *Lùn keme người ta*
Satsuki cũng vô cùng buồn bực.
Rõ là đang làm một đại mỹ nữ với chiều cao 1m65 cân đối, bây giờ đột nhiên bị teo lại thành phiên bản con nhóc 12 tuổi.
Satsuki (K.Satsuki)
/Bĩu môi/
Haitani Ran
/Dập điếu thuốc/ Mày vừa nãy nói mày là vợ tao?
Satsuki (K.Satsuki)
/Chần chừ, gật đầu/ Ừm, còn có hai đứa con nữa.
Haitani Ran
Bằng chứng đâu?
Satsuki (K.Satsuki)
Hả? /Ngẩn người/
Haitani Ran
Nói mồm thì làm sao tao tin mày được.
Haitani Ran
Lấy cái gì để tao tin mày là vợ tao? /cúi người, áp sát Satsuki/
Haitani Ran
Không trả lời được à?
Satsuki (K.Satsuki)
Cũng không phải không thể...
Satsuki do dự một lúc mới bắt đầu nói bằng một giọng nhỏ thì thầm.
Satsuki (K.Satsuki)
Anh có một người em trai tên là Haitani Rindou. Năm 2000 cả hai lên nắm trùm Roppongi, và bị bắt vào trại cải tạo. Là lần đầu anh gặp-
Haitani Ran
Mấy thứ đó chỉ cần nghe ngóng là biết, không có giá trị.
Haitani Ran
Mày thử nói những thứ riêng tư mà chỉ riêng tao biết nghe xem.
Satsuki (K.Satsuki)
Thứ mà chỉ anh biết?....
Satsuki (K.Satsuki)
Ừm... Anh sinh ngày 26 tháng 05 năm 1987?
Haitani Ran
Rồi sao nữa? /Khoanh tay, chờ đợi/
Satsuki (K.Satsuki)
Thương hiệu anh thích là Yves Saint Laurent và Mont Blanc...
Satsuki (K.Satsuki)
Thuộc nhóm máu A..
Satsuki (K.Satsuki)
Người anh ngưỡng mộ là Kakuchou....
Satsuki (K.Satsuki)
Và...ừm...Có một lần anh đã ngủ một mạch 24 giờ một ngày làm Rindou hú hồn tưởng anh đi đời rồi có phải không? /Len lén nhìn Ran/
Khúc trước còn rất bình thường.
Tới khúc cuối gương mặt Ran đã biến sắc một cách méo xẹo, không vui.
Satsuki (K.Satsuki)
*Vậy là có thiệt hả?* /Ngẩn người/
Satsuki (K.Satsuki)
Thì...anh ở tương lai...kể với em...
Haitani Ran nghi ngờ nhìn Satsuki. Nheo mắt nhìn Satsuki một lúc lâu.
Ngay lúc Satsuki tưởng lời nói dối của bản thân đã bị vạch trần thì...
Satsuki (K.Satsuki)
...? /Ôm chăn gối/
Satsuki (K.Satsuki)
Cái này là?
Haitani Ran
/Cười/ Chính là cái mà mày hiểu.
Haitani Ran
Không phải mày nghĩ tao sẽ để mày ngủ chung với tao đó chứ?~
Haitani Ran
Mơ đẹp đấy, nhưng không có đâu.
Haitani Ran sải bước đi thẳng mở cửa phòng, nở nụ cười tươi "tỏa nắng" với Satsuki.
Haitani Ran
Nhìn gì nữa? Ra phòng khách ngủ đi em yêu ~
Satsuki chẳng hiểu chuyện gì.
Chỉ biết khi nó phản ứng lại thì nó đã bị tống ra khỏi phòng.
Nó đứng ngơ người trước cửa phòng khóa trái của Haitani Ran, mất một lúc lâu để tiêu hóa tình huống.
Satsuki (K.Satsuki)
*Vậy là ... Mình bị đuổi hả?*
Satsuki (K.Satsuki)
*...Lần đầu tiên trong đời mình bị đối xử thế này*
Satsuki (K.Satsuki)
Thôi kệ, chưa bị đuổi ra ngoài đường là tốt rồi...
Satsuki (K.Satsuki)
Cũng chỉ là ngủ sô pha thôi mà? Có gì đâu? Xem như trải nghiệm.
Satsuki ôm chăn gối đi xuống lầu xuống phòng khách.
Vừa ngã lưng xuống ghế, chỉnh đi chỉnh lại tư thế vẫn cảm thấy khó ngủ.
Satsuki mở mắt trừng trừng nhìn trần nhà.
Dự là đêm nay sẽ là một đêm mất ngủ...
Comments
Sherry:))
Này bà có xoá đi viết lại r phk
2025-06-27
1
Tác giả bị lười
thấy trên tiktok nên qua ủng hộ nè , dính chap đầu rồi nhoa :>
2025-06-10
2
-✩°𓏲ライアン🥨-
nhảy từ tik qua=))
2025-06-12
3