Chương 5
Đức Duy đứng lặng ngay cánh cửa phòng bệnh, cảm giác như có một lớp sương mỏng phủ mờ cả tầm nhìn.
Người ngồi trong phòng vẫn chưa quay lại, chỉ lặng lẽ đan hai tay vào nhau, mắt dán lên khuôn mặt đang thiêm thiếp ngủ của mẹ em. Động tác chậm rãi, chăm chú, như sợ đánh thức một điều gì đó mong manh.
Hoàng Đức Duy
/hít một hơi, khẽ bước đến/
?
/nghe tiếng chân thì quay lại nhìn/
Và ngay khi ánh mắt họ chạm nhau, cả hai cùng sững lại trong một khoảnh khắc kéo dài hơn một nhịp thở.
Người kia là chàng trai với đôi mắt long lanh và nụ cười rạng rỡ mà em đã từng quen thuộc đến từng cái chau mày.
Hoàng Đức Duy
/ngẩn người rồi bật cười/
Đặng Thành An
Gì vậy, nhìn tôi như ma ấy.
Đặng Thành An
Không nhận ra à?
Hoàng Đức Duy
Cậu.. về nước từ khi nào?
Đặng Thành An
Vài hôm rồi.
Đặng Thành An
Tôi định đợi cậu ổn ổn mới gọi, không ngờ lại gặp ở đây.
Đặng Thành An
/đứng dậy, bước đến đặt tay lên vai em/ cậu ốm hả? Mặt kém sắc quá nè.
Hoàng Đức Duy
/khẽ lắc đầu, cổ họng nghẹn lại/
Đã lâu rồi… em không nghe thấy giọng Thành An. Cũng lâu rồi mới có người hỏi han bằng sự chân thành không toan tính.
Em bất giác ngửi thấy mùi quen thuộc từ áo khoác của Thành An, mùi hương sạch sẽ, dịu nhẹ của quế và bạc hà.
Hoàng Đức Duy
Cậu đến đây… từ khi nào?
Đặng Thành An
Vừa đến khi nãy.
Đặng Thành An
/mỉm cười, ánh mắt dịu lại khi nhìn về phía giường/ tôi tới thăm dì, cũng may dì vẫn ổn.
Hoàng Đức Duy
/gật đầu, mím môi/
“Dì” là cách gọi thân mật mà Thành An luôn dùng với mẹ em từ thời tiểu học.
Khi Đức Duy không có ai để kể chuyện, không có ai để tựa vào, thì chính Thành An và mẹ em là hai người luôn ở bên, không cần điều kiện.
Đặng Thành An
/khẽ kéo cậu ngồi xuống ghế/ ba cậu vẫn như trước?
Hoàng Đức Duy
/khẽ gật đầu, mắt cụp xuống/
Hoàng Đức Duy
Lần này… ông ấy thật sự dồn mẹ tôi đến đường cùng.
Đặng Thành An
Vì cái hôn sự đó à?
Hoàng Đức Duy
/giật mình, quay sang nhìn/
Thành An như đoán trước được phản ứng đấy.
Đặng Thành An
Tôi nghe người trong ngành đồn vài chuyện… rồi tự xâu chuỗi lại.
Đặng Thành An
Nhà họ Nguyễn nổi tiếng như vậy, không phải ai cũng có cơ hội tiếp cận.
Hoàng Đức Duy
/siết chặt tay/ không phải tôi muốn đâu, là… bị ép.
Thành An không đáp, chỉ nhìn em thật lâu, cho đến khi Đức Duy không chịu nổi nữa, lảng tránh ánh mắt ấy.
Đặng Thành An
/vươn tay đặt nhẹ lên đầu em xoa xoa/
Đặng Thành An
Dù thế nào, tôi vẫn tin cậu, cậu không cần giải thích gì cả.
Hoàng Đức Duy
/cắn môi, mắt dần đỏ lên/
Nhưng đã quá lâu rồi không ai đứng về phía mình, không ai hỏi em có muốn hay không, không ai nói với em rằng: “Cậu không sai.”
Hoàng Đức Duy
Cậu định ở đây bao lâu?
Đặng Thành An
Về hẳn rồi.
Đặng Thành An
Mẹ tôi cần người chăm sóc, tôi cũng muốn yên ổn một thời gian.
Hoàng Đức Duy
Vậy… sau này cậu có rảnh không?
Đặng Thành An
/nháy mắt/ muốn tâm sự sao? Mỗi ngày đều rảnh cho cậu.
Một nụ cười nhẹ thôi, ngắn ngủi nhưng ấm áp vô cùng.
Cùng lúc đó, ở khu dân cư gần phố X, chiếc xe của Thái Sơn dừng lại trước một căn nhà nhỏ hai tầng, có giàn hoa giấy leo đầy ban công.
Nguyễn Thái Sơn
/bước xuống, tay cầm túi dụng cụ thú y/
Chưa kịp bấm chuông, cánh cửa đã bật mở.
Người bước ra là một chàng trai mặc áo thun trắng, quần dài thoải mái. Tóc rối nhẹ như vừa mới ngủ dậy, đôi mắt vẫn còn vương quầng thâm nhưng lại long lanh như chứa nắng.
Trần Phong Hào
Cậu đến rồi à?
Nguyễn Thái Sơn
Ừm, rôi đến xem tình trạng của mèo.
Trần Phong Hào
Vâng, cảm ơn cậu đã tới.
Trần Phong Hào
/nhoẻn miệng cười, đưa tay ra mời/ mời vào, tôi là Trần Phong Hào.
Cái tên ấy Thái Sơn đã nghe nhiều lần qua trợ lý, qua vài lần nhắn tin đặt lịch, và trong rất nhiều dòng suy nghĩ không tên lúc hắn ngồi một mình ở phòng khám.
Nhưng lần đầu được đối diện trực tiếp, nhìn thấy người ấy bằng xương bằng thịt, lại khiến lòng hắn bối rối lạ lùng.
Phong Hào dẫn hắn vào phòng khách, nơi một chú mèo đang cuộn tròn trong ổ nhỏ, kêu lên yếu ớt.
Trần Phong Hào
Chắc nó bị đau chân.
Trần Phong Hào
Từ sáng không ăn gì cả, cứ nằm rên mãi.
Thái Sơn ngồi xuống bên chú mèo, bắt đầu kiểm tra. Động tác hắn rất nhẹ, rất kiên nhẫn.
Trần Phong Hào
/ngồi bên ghế, tay nắm hờ vào vạt áo, ánh mắt thấp thỏm/
Nguyễn Thái Sơn
Chỉ là bong gân nhẹ, có thể do nhảy từ chỗ cao xuống.
Nguyễn Thái Sơn
Không nghiêm trọng, chăm sóc kỹ vài hôm sẽ khỏi.
Trần Phong Hào
/thở phào/ cảm ơn cậu.
Nguyễn Thái Sơn
/ngước lên/
Và trong một khoảnh khắc rất ngắn, ánh mắt họ chạm nhau.
Trần Phong Hào
/mỉm cười/
Phong Hào cười xinh, đôi mắt cong cong như vầng trăng lưỡi liềm, đôi gò má nhỏ hơi ửng hồng.
Nguyễn Thái Sơn
/siết chặt hộp thuốc/
Hắn biết tim mình đang đập rất nhanh.
Từ lúc bước vào, ánh mắt hắn luôn vô thức dõi theo Phong Hào, từ dáng người nhỏ nhắn, ánh mắt sáng long lanh, cho đến cách cậu ấy cúi xuống vuốt mèo bằng đôi tay dịu dàng.
Nhưng mỗi khi ánh mắt họ gặp nhau, hắn lại quay đi, hoặc cúi xuống thấp hơn nữa.
Sợ lỡ nói một điều gì đó, sẽ phá tan khoảng cách yên ổn này.
Một khoảng cách mà hắn… lại không nỡ rút ngắn.
Trần Phong Hào
Cậu làm nghề này lâu chưa?
Trần Phong Hào
/mắt vẫn dõi theo chú mèo đang được băng bó cẩn thận/
Nguyễn Thái Sơn
Hơn năm năm rồi.
Trần Phong Hào
Vậy chắc gặp nhiều ca kỳ lạ lắm ha?
Nguyễn Thái Sơn
/gật đầu/
Nguyễn Thái Sơn
Nhưng kỳ lạ nhất vẫn là cảm xúc của con người khi lo cho động vật. Đôi khi họ lo như lo cho người thân.
Nguyễn Thái Sơn
Giống như anh vậy.
Trần Phong Hào
/mỉm cười/ nó là người thân của tôi thật mà.
Nguyễn Thái Sơn
/im lặng không đáp/
Nhưng ánh mắt hắn trong một thoáng không kiềm được lại nhìn Phong Hào rất lâu.
Comments
Anonymous
Tặng 1 vote cho wren iu ròi nhoaaa nhớ ngủ sớm đoá💗
2025-06-10
1
Anonymous
Sớm hog zaaa🥹💗
2025-06-10
1