Chương 2: Hạt thạch nở và đôi mắt mở trừng trừng

Sáng hôm sau, Đại học Giao thông Trùng Khánh như con thú vừa bị đánh thức bằng cái tát.
Tin tức vụ án mạng tối qua không còn là tin đồn — nó đã thành tiêu đề nóng trên mọi trang tin địa phương:
“THI THỂ NỮ SINH BỊ MÓC MẮT, XUNG QUANH LÀ HẠT THẠCH NỞ NHIỀU MÀU – CÔNG AN NGHI NGỜ LIÊN QUAN ĐẾN CÁC VỤ ÁN CŨ”
Sinh viên kéo nhau lên tầng ba như đi xem triển lãm.
Cửa phòng học nơi phát hiện thi thể đã bị niêm phong, dán băng keo vàng sọc đen.
Phía sau lớp kính, vẫn còn mùi máu nhè nhẹ – thứ không ai nhận ra nhưng lại khiến người ta nhột sống lưng.
Ở hành lang bên kia, Tả Kỳ Hàm đang đứng dựa lưng vào cột, tay cầm ly trà sữa trân châu. Không hút, chỉ lắc.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Ghê thiệt. Móc mắt. Hạt thạch nở. Mấy thằng bệnh hoạn này sao không thi thiết kế đồ chơi trẻ em nhỉ?
Bên cạnh hắn là Dương Bác Văn, hai tay đút túi, mắt nhìn xuống sàn, nơi một số viên thạch nở rơi rớt vẫn chưa được thu dọn kỹ.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Anh nghĩ hung thủ là sinh viên trường mình à?
Tả Kỳ Hàm liếm môi, ánh mắt như cắt đôi lớp không khí đặc quánh xung quanh.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Không phải sinh viên thì là ai? Thạch nở mấy màu đó không ai mua ngoài mấy shop sinh viên, với lại nếu không phải người trường mình, sao biết sinh viên đó sẽ có mặt ở đúng giờ đó, đúng phòng đó? Cậu nghĩ đi.
Bác Văn nuốt khan.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Với lại.
Hắn nghiêng đầu.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Mày không thấy thú vị sao?
Bác Văn nhíu mày:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Thú vị?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Ừ. Kẻ giết người thường có mục đích, nhưng kẻ bày ra trò như thế này… thì có kịch bản.
Giọng Tả Kỳ Hàm đều đều.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Cái này không phải giết người. Đây là biểu diễn.
——
Cùng giờ, tại sân bóng rổ phía sau ký túc xá, hai người con trai đang vật nhau không thương tiếc.
Trần Tư Hãn – năm nhất khoa Thể chất, tóc nâu hoe, giọng lớn như loa phường – đang khóa tay một người cao hơn, trông có vẻ là kiểu “dân con nhà giàu đi học cho đủ thủ tục”.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Nhiếp Vĩ Thần, mày chơi bẩn!
Nhiếp Vĩ Thần cười nhẹ, hất tay ngược, bẻ gọn cổ tay đối phương rồi đè xuống đất.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Tại mày ngu. Tao nói trước rồi, đừng đụng tay trái tao.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Thì tại tay trái mày đeo đồng hồ xịn!
Tư Hãn la lên.
Tụi con gái cổ vũ bên khán đài hú hét như thể đang xem giải quốc gia.
Dưới đám đông đó, vài người đang bàn về vụ án.
“Nghe nói hung thủ còn để lại cả dòng chữ viết bằng máu, giống mấy vụ cũ ở phía Nam…”
“Có chắc không đó? Lần trước là móc tai, lần này là móc mắt. Rảnh quá rồi.”
Tư Hãn vừa phủi bụi vừa nói:
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Bệnh hoạn cũng có style riêng, các mẹ à. Cái này là có đầu óc. Tao nói thật, cái kiểu giết người mà vẫn đủ tỉnh để sắp đặt hiện trường chi tiết, là loại giết vì lý tưởng, không phải bộc phát đâu.
Nhiếp Vĩ Thần liếc cậu.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Thế mày nghĩ sao nếu hung thủ… là một trong tụi mình?
Tư Hãn im lặng đúng ba giây.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Rồi cười lớn:
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Thì tao sẽ tìm cách dụ nó ra làm bạn!
——
Tối hôm đó, trong thư viện khu B, Trần Dịch Hằng đang ngồi đọc tài liệu phân tích hành vi học, mắt đảo qua từng dòng chữ lạnh lẽo như báo cáo pháp y.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Không ai chú ý, nhưng mỗi lần có tiếng ai đó bước vào phòng, ánh mắt cậu hơi nhướng lên.
Như thể, từng bước chân đều là một dữ kiện.
Cánh cửa lại mở.
Một người bước vào, tay cầm sách tâm lý học tội phạm, tóc cột lỏng, mặc sơ mi trắng và giày Vans đen.
Người đó không nói gì, chỉ đi thẳng vào bàn trong góc, ngồi xuống đối diện Dịch Hằng.
Là Trương Hàm Thụy.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Anh đến đây làm gì?
Dịch Hằng hỏi, không ngẩng đầu.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Lấy sách.
Giọng hắn thấp.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Không tin.
Hàm Thụy không đáp.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Hắn đặt một xấp tài liệu lên bàn – là bản in ảnh hiện trường vụ án hôm qua.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Cậu học phân tích hành vi.
Hắn nói.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Cậu nghĩ sao về việc hung thủ để lại thạch nở?
Dịch Hằng liếc xuống ảnh.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Hạt thạch nở hấp thụ nước. Lúc khô thì nhỏ, ngâm nước thì to lên. Màu sắc sặc sỡ, nhưng vô dụng.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Vậy tại sao hung thủ dùng nó?
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
…Tôi không biết.
Dịch Hằng ngước lên.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Nhưng nếu tôi là hung thủ… tôi muốn người khác bối rối.
Cả hai im lặng.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Trong góc xa, chiếc đồng hồ trên tường tích tắc như tiếng đếm lùi.
——
Cùng thời điểm đó, ở phòng ký túc xá tầng ba, Tả Kỳ Hàm đang nằm dài trên sàn, miệng ngậm ống hút của ly trà sữa đã cạn, mắt nhìn trần nhà như đang đối thoại với một vị thần vô hình.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Bác Văn ngồi bên bàn, ghi chép cái gì đó, thỉnh thoảng ngẩng lên.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Anh biết không.
Bác Văn nói khẽ.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Có những người không thích máu. Nhưng có những người… lại nghiện nhìn thấy nó.
Tả Kỳ Hàm nhắm mắt, lười biếng đáp:
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Không ai nghiện máu cả. Người ta nghiện cảm giác kiểm soát.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cảm giác… nắm quyền sinh sát?
Bác Văn hỏi lại, mắt tối đi.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Ừ. Như thần vậy. Một khi đã thấy người khác sợ hãi vì mình, người ta sẽ không bao giờ muốn quay lại làm người bình thường nữa.
Gió đêm thổi qua cửa sổ hé mở.
Một viên thạch nở nằm lăn lóc trên bàn học – không ai biết nó từ đâu rơi ra.
Không ai nhìn thấy.
Hot

Comments

Hanlatuii

Hanlatuii

zị là anh pk ??

2025-06-12

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Trùng Khánh, trời không có tuyết – chỉ có máu
2 Chương 2: Hạt thạch nở và đôi mắt mở trừng trừng
3 Chương 3: Tầng hầm ký túc xá – nơi ánh đèn không chiếu tới
4 Chương 4: Đôi mắt của kẻ thứ ba
5 Chương 5: Từ ký ức mà thành, từ đau đớn mà sống
6 Chương 6: Người không chớp mắt
7 Chương 7: Một đoạn băng câm
8 Chương 8: Có ai từng thấy ánh mắt hắn khi nhìn tôi?
9 Chương 9: Những ký ức không tự nhiên mà mất đi
10 Chương 10: Những người không còn trong ảnh lớp
11 Chương 11: Những vết dao không chảy máu
12 Chương 12: Tầng ba, phòng 306 – Người không ngủ
13 Chương 13: Bóng tối và phản chiếu
14 Chương 14: Lời nói dối trong ánh sáng mờ
15 Chương 15: Ký ức từ hố sâu
16 Chương 16: Ánh mắt sau gương
17 Chương 17: Người mù trong bóng tối
18 Chương 18: Gương soi không phản chiếu tội lỗi
19 Chương 19: Nạn nhân không tên – hung thủ không mặt
20 Chương 20: Ánh mắt không được phép tồn tại
21 Chương 21: Gió qua hẻm vắng, tiếng bước chân không rõ tên
22 Chương 22: Vết cắt còn ấm, kẻ sống sót không nhớ gì
23 Chương 23: Kẻ nào theo dõi ta, hay ta đang tự nhìn thấy mình?
24 Chương 24: Mạng ảo, người thật, và dấu vết không thể xóa
25 Chương 25: Người thứ bảy – và bức thư chưa bao giờ gửi đi
26 Chương 26: Người biến mất – và ký ức không thuộc về ai
27 Chương 27: Người thứ bảy không chết – chỉ bị gạch tên
28 Chương 28: Kẻ biết rõ em nhất, không bao giờ gọi tên em
29 Chương 29: Kẻ sống sót, đôi khi là người đáng sợ nhất
30 Chương 30: Tình yêu và vết cắt
31 Chương 31: Sai Sót Của Tử Thần
32 Chương 32: Nhật ký không tên
33 Chương 33: Những con búp bê không còn mắt
34 Chương 34: Cậu bé không có tên
35 Chương 35: Ai trong số chúng ta?
36 Chương 36: Bức thư từ viện Cẩm Tú
37 Chương 37: Ký hiệu 032
38 Chương 38: Hạt thạch nở màu đen
39 Chương 39: Mã số 032
40 Chương 40: Người không biết khóc
41 Chương 41: Kẻ có đôi tay sạch sẽ nhất
42 Chương 42: Vụ án không thuộc về hắn
43 Chương 43: Không ai được tin, kể cả chính mình
44 Chương 44: Năm nhất – Có một người từng biến mất
45 Chương 45: Người duy nhất không biến mất
46 Chương 46: Người đã khóc trong đêm giết người đầu tiên
47 Chương 47: “Nếu cậu tha mạng cho một người, thì đó có còn là công bằng không?”
48 Chương 48: “Mỗi kẻ sống sót đều có giá phải trả.”
49 Chương 49: Ngoại Lệ, hoặc là Người Cuối Cùng Được Tha
50 Chương 50: Kẻ Sát Nhân và Người Được Tha
51 NGOẠI TRUYỆN: LÁ THƯ KHÔNG GỬI
52 NGOẠI TRUYỆN 2: “CON NGOAN KHÔNG KHÓC”
Chapter

Updated 52 Episodes

1
Chương 1: Trùng Khánh, trời không có tuyết – chỉ có máu
2
Chương 2: Hạt thạch nở và đôi mắt mở trừng trừng
3
Chương 3: Tầng hầm ký túc xá – nơi ánh đèn không chiếu tới
4
Chương 4: Đôi mắt của kẻ thứ ba
5
Chương 5: Từ ký ức mà thành, từ đau đớn mà sống
6
Chương 6: Người không chớp mắt
7
Chương 7: Một đoạn băng câm
8
Chương 8: Có ai từng thấy ánh mắt hắn khi nhìn tôi?
9
Chương 9: Những ký ức không tự nhiên mà mất đi
10
Chương 10: Những người không còn trong ảnh lớp
11
Chương 11: Những vết dao không chảy máu
12
Chương 12: Tầng ba, phòng 306 – Người không ngủ
13
Chương 13: Bóng tối và phản chiếu
14
Chương 14: Lời nói dối trong ánh sáng mờ
15
Chương 15: Ký ức từ hố sâu
16
Chương 16: Ánh mắt sau gương
17
Chương 17: Người mù trong bóng tối
18
Chương 18: Gương soi không phản chiếu tội lỗi
19
Chương 19: Nạn nhân không tên – hung thủ không mặt
20
Chương 20: Ánh mắt không được phép tồn tại
21
Chương 21: Gió qua hẻm vắng, tiếng bước chân không rõ tên
22
Chương 22: Vết cắt còn ấm, kẻ sống sót không nhớ gì
23
Chương 23: Kẻ nào theo dõi ta, hay ta đang tự nhìn thấy mình?
24
Chương 24: Mạng ảo, người thật, và dấu vết không thể xóa
25
Chương 25: Người thứ bảy – và bức thư chưa bao giờ gửi đi
26
Chương 26: Người biến mất – và ký ức không thuộc về ai
27
Chương 27: Người thứ bảy không chết – chỉ bị gạch tên
28
Chương 28: Kẻ biết rõ em nhất, không bao giờ gọi tên em
29
Chương 29: Kẻ sống sót, đôi khi là người đáng sợ nhất
30
Chương 30: Tình yêu và vết cắt
31
Chương 31: Sai Sót Của Tử Thần
32
Chương 32: Nhật ký không tên
33
Chương 33: Những con búp bê không còn mắt
34
Chương 34: Cậu bé không có tên
35
Chương 35: Ai trong số chúng ta?
36
Chương 36: Bức thư từ viện Cẩm Tú
37
Chương 37: Ký hiệu 032
38
Chương 38: Hạt thạch nở màu đen
39
Chương 39: Mã số 032
40
Chương 40: Người không biết khóc
41
Chương 41: Kẻ có đôi tay sạch sẽ nhất
42
Chương 42: Vụ án không thuộc về hắn
43
Chương 43: Không ai được tin, kể cả chính mình
44
Chương 44: Năm nhất – Có một người từng biến mất
45
Chương 45: Người duy nhất không biến mất
46
Chương 46: Người đã khóc trong đêm giết người đầu tiên
47
Chương 47: “Nếu cậu tha mạng cho một người, thì đó có còn là công bằng không?”
48
Chương 48: “Mỗi kẻ sống sót đều có giá phải trả.”
49
Chương 49: Ngoại Lệ, hoặc là Người Cuối Cùng Được Tha
50
Chương 50: Kẻ Sát Nhân và Người Được Tha
51
NGOẠI TRUYỆN: LÁ THƯ KHÔNG GỬI
52
NGOẠI TRUYỆN 2: “CON NGOAN KHÔNG KHÓC”

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play