Chương 3: Tầng hầm ký túc xá – nơi ánh đèn không chiếu tới

Ban quản lý ký túc xá nam khu C vốn đã yêu cầu cấm sinh viên xuống tầng hầm kể từ tháng trước, khi họ phát hiện ra hệ thống ống nước ở đó rò rỉ nghiêm trọng.
Nhưng như thường lệ, càng cấm, sinh viên càng tò mò.
Đặc biệt là những đứa như Trần Tư Hãn, thần tượng Conan từ năm lớp 4 và từng suýt bị đuổi học vì đột nhập kho hồ sơ trường cấp ba để “điều tra vụ mất bút máy”.
Tối hôm đó, đúng 1 giờ sáng.
Tư Hãn mặc hoodie đen, khẩu trang đen, tay cầm đèn pin và… kéo theo một bóng người khác.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Nhiếp Vĩ Thần, mày im mồm. Mày mà gây tiếng động là tao khóa mồm mày bằng băng keo luôn.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Đây là lần thứ ba mày lôi tao đi theo phá luật đó, Tư Hãn.
Vĩ Thần thở dài, nhưng vẫn theo sau.
Tầng hầm không có điện.
Đèn pin chiếu xuyên qua lớp bụi dày bám trên tường, chiếu vào những vết loang lổ kỳ dị – như ai đó từng cào vào tường.
Tư Hãn lia đèn một vòng.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Nếu tao là hung thủ, tao sẽ giấu đồ ở đây.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Vì nó yên tĩnh?
Vĩ Thần hỏi.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Không. Vì không ai muốn xuống đây. Và vì ở đây…
Cậu dừng lại trước một cánh cửa sắt méo mó.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
…không có camera.
Cánh cửa mở ra một gian phòng trống rỗng – hoặc gần như vậy.
Giữa nền đất là một cái thùng nhựa màu đỏ, bên trên phủ tấm bạt.
Trên bạt có… một viên thạch nở màu tím.
Tư Hãn bước lại, kéo bạt.
Vĩ Thần hét lên.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
A!!!
Bên trong thùng là một thi thể nam, mắt mở trừng trừng, hai hốc mắt đỏ ngầu, máu khô lại như mạng nhện.
Lại là đôi mắt.
Và xung quanh thùng, những viên thạch nở sặc sỡ rải như ngẫu nhiên, nhưng nếu nhìn kỹ – chúng xếp thành hình con mắt.
——
Cùng lúc đó, tại sân thượng khu A, Tả Kỳ Hàm lại nằm vắt chân lên lan can, tay cầm cái máy chơi game cũ cắm tai nghe nhưng không bật nhạc.
Hắn chỉ… nhìn lên trời.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Chết vì bị móc mắt… Nhưng không ai hét lên, không ai chống cự, không có âm thanh giãy giụa…
Hắn lẩm bẩm.
Phía sau, Dương Bác Văn mang theo hộp cơm, mở nắp, mùi canh gừng lan ra trong không khí.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Anh không xuống dưới nghe tin à? Vừa có thêm một người chết rồi.
Tả Kỳ Hàm liếc mắt.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Nam à?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ừ. Cũng bị moi mắt. Và lần này là ở tầng hầm.
Tả Kỳ Hàm huýt sáo.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Vậy là hung thủ không chọn giới tính. Thú vị hơn rồi.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Anh… không thấy đáng sợ sao?
Bác Văn đặt hộp cơm xuống, ngồi đối diện hắn.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Không.
Kỳ Hàm nói thẳng.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tao chỉ thấy phi logic.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Hung thủ để lại dấu vết, hiện trường quá nhiều chi tiết. Mà thứ duy nhất không ai hiểu nổi… là đống thạch nở.
Bác Văn trầm ngâm.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Anh nghĩ… đó là ký hiệu riêng?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Không. Tao nghĩ đó là cách hung thủ chơi với nạn nhân.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Chơi?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Ừ. Giống như trẻ con ném bi, vẽ ô ăn quan. Ai mà nghĩ trò chơi vô hại lại trở thành ám hiệu giết người?
——
Sáng hôm sau, phòng sinh hoạt chung của câu lạc bộ điều tra tội phạm sinh viên chật kín người.
Một nhóm bạn đang ngồi quanh bàn, trước mặt là hình ảnh hiện trường từ hai vụ án liên tiếp.
Trần Dịch Hằng ngồi một góc, im lặng lật sổ.
Cậu ghi lại từng chi tiết nhỏ:
• Mắt bị móc. • Không vết trói. • Nạn nhân không kháng cự. • Mất khoảng 10ml máu quanh hốc mắt. • Mỗi nạn nhân có đúng 7 viên thạch nở màu khác nhau xung quanh.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Có thể… hung thủ dùng thuốc mê?
Trương Quế Nguyên đoán.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Không có dấu tiêm.
Hàm Thụy gạt.
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Chỉ có máu từ hốc mắt. Hung thủ gây mê theo cách khác.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Có thể là…
Dịch Hằng lên tiếng nhẹ nhàng.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
…nạn nhân biết hung thủ. Nên không phản kháng.
Cả nhóm im lặng.
Vương Lỗ Kiệt vừa bước vào, đặt chai nước xuống trước mặt Dịch Hằng.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Em bé ba tuổi hôm nay phân tích ghê gớm nhỉ.
Dịch Hằng liếc nhìn Kiệt, môi khẽ cong.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Vương ca đến trễ rồi đó.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Biết rồi. Cưng giận à?
Quế Nguyên nhìn hai người họ, ánh mắt lướt qua như muốn đọc một đoạn văn bản cũ kỹ nhưng vẫn không hiểu gì.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Hắn quay lại bản đồ vụ án.
Hai chấm đỏ – tầng ba và tầng hầm.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Cách nhau một toà nhà. Nhưng cùng một tuần. Hung thủ đang gửi thông điệp.
——
Chiều hôm đó, tại phòng ký túc xá, Tả Kỳ Hàm nhận được một tin nhắn nặc danh:
“Lần sau, đến lượt mày. Tao cũng muốn thấy mắt mày biến mất như ánh nắng chiều.”
Tả Kỳ Hàm cười lớn.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Haha!
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Ờ, giỏi thì tới đi. Mắt tao đắt lắm. Móc được thì tao khâm phục mày.
Bác Văn hoảng:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Anh… không định báo công an?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Không. Báo công an để họ điều tra mất ba tháng, rồi kết luận do cá nhân thù oán?
Hắn xoay người, lấy điện thoại, quay lại màn hình có dòng tin nhắn.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Đây là lời mời. Tao không từ chối lời mời nào cả.
Chapter
1 Chương 1: Trùng Khánh, trời không có tuyết – chỉ có máu
2 Chương 2: Hạt thạch nở và đôi mắt mở trừng trừng
3 Chương 3: Tầng hầm ký túc xá – nơi ánh đèn không chiếu tới
4 Chương 4: Đôi mắt của kẻ thứ ba
5 Chương 5: Từ ký ức mà thành, từ đau đớn mà sống
6 Chương 6: Người không chớp mắt
7 Chương 7: Một đoạn băng câm
8 Chương 8: Có ai từng thấy ánh mắt hắn khi nhìn tôi?
9 Chương 9: Những ký ức không tự nhiên mà mất đi
10 Chương 10: Những người không còn trong ảnh lớp
11 Chương 11: Những vết dao không chảy máu
12 Chương 12: Tầng ba, phòng 306 – Người không ngủ
13 Chương 13: Bóng tối và phản chiếu
14 Chương 14: Lời nói dối trong ánh sáng mờ
15 Chương 15: Ký ức từ hố sâu
16 Chương 16: Ánh mắt sau gương
17 Chương 17: Người mù trong bóng tối
18 Chương 18: Gương soi không phản chiếu tội lỗi
19 Chương 19: Nạn nhân không tên – hung thủ không mặt
20 Chương 20: Ánh mắt không được phép tồn tại
21 Chương 21: Gió qua hẻm vắng, tiếng bước chân không rõ tên
22 Chương 22: Vết cắt còn ấm, kẻ sống sót không nhớ gì
23 Chương 23: Kẻ nào theo dõi ta, hay ta đang tự nhìn thấy mình?
24 Chương 24: Mạng ảo, người thật, và dấu vết không thể xóa
25 Chương 25: Người thứ bảy – và bức thư chưa bao giờ gửi đi
26 Chương 26: Người biến mất – và ký ức không thuộc về ai
27 Chương 27: Người thứ bảy không chết – chỉ bị gạch tên
28 Chương 28: Kẻ biết rõ em nhất, không bao giờ gọi tên em
29 Chương 29: Kẻ sống sót, đôi khi là người đáng sợ nhất
30 Chương 30: Tình yêu và vết cắt
31 Chương 31: Sai Sót Của Tử Thần
32 Chương 32: Nhật ký không tên
33 Chương 33: Những con búp bê không còn mắt
34 Chương 34: Cậu bé không có tên
35 Chương 35: Ai trong số chúng ta?
36 Chương 36: Bức thư từ viện Cẩm Tú
37 Chương 37: Ký hiệu 032
38 Chương 38: Hạt thạch nở màu đen
39 Chương 39: Mã số 032
40 Chương 40: Người không biết khóc
41 Chương 41: Kẻ có đôi tay sạch sẽ nhất
42 Chương 42: Vụ án không thuộc về hắn
43 Chương 43: Không ai được tin, kể cả chính mình
44 Chương 44: Năm nhất – Có một người từng biến mất
45 Chương 45: Người duy nhất không biến mất
46 Chương 46: Người đã khóc trong đêm giết người đầu tiên
47 Chương 47: “Nếu cậu tha mạng cho một người, thì đó có còn là công bằng không?”
48 Chương 48: “Mỗi kẻ sống sót đều có giá phải trả.”
49 Chương 49: Ngoại Lệ, hoặc là Người Cuối Cùng Được Tha
50 Chương 50: Kẻ Sát Nhân và Người Được Tha
51 NGOẠI TRUYỆN: LÁ THƯ KHÔNG GỬI
52 NGOẠI TRUYỆN 2: “CON NGOAN KHÔNG KHÓC”
Chapter

Updated 52 Episodes

1
Chương 1: Trùng Khánh, trời không có tuyết – chỉ có máu
2
Chương 2: Hạt thạch nở và đôi mắt mở trừng trừng
3
Chương 3: Tầng hầm ký túc xá – nơi ánh đèn không chiếu tới
4
Chương 4: Đôi mắt của kẻ thứ ba
5
Chương 5: Từ ký ức mà thành, từ đau đớn mà sống
6
Chương 6: Người không chớp mắt
7
Chương 7: Một đoạn băng câm
8
Chương 8: Có ai từng thấy ánh mắt hắn khi nhìn tôi?
9
Chương 9: Những ký ức không tự nhiên mà mất đi
10
Chương 10: Những người không còn trong ảnh lớp
11
Chương 11: Những vết dao không chảy máu
12
Chương 12: Tầng ba, phòng 306 – Người không ngủ
13
Chương 13: Bóng tối và phản chiếu
14
Chương 14: Lời nói dối trong ánh sáng mờ
15
Chương 15: Ký ức từ hố sâu
16
Chương 16: Ánh mắt sau gương
17
Chương 17: Người mù trong bóng tối
18
Chương 18: Gương soi không phản chiếu tội lỗi
19
Chương 19: Nạn nhân không tên – hung thủ không mặt
20
Chương 20: Ánh mắt không được phép tồn tại
21
Chương 21: Gió qua hẻm vắng, tiếng bước chân không rõ tên
22
Chương 22: Vết cắt còn ấm, kẻ sống sót không nhớ gì
23
Chương 23: Kẻ nào theo dõi ta, hay ta đang tự nhìn thấy mình?
24
Chương 24: Mạng ảo, người thật, và dấu vết không thể xóa
25
Chương 25: Người thứ bảy – và bức thư chưa bao giờ gửi đi
26
Chương 26: Người biến mất – và ký ức không thuộc về ai
27
Chương 27: Người thứ bảy không chết – chỉ bị gạch tên
28
Chương 28: Kẻ biết rõ em nhất, không bao giờ gọi tên em
29
Chương 29: Kẻ sống sót, đôi khi là người đáng sợ nhất
30
Chương 30: Tình yêu và vết cắt
31
Chương 31: Sai Sót Của Tử Thần
32
Chương 32: Nhật ký không tên
33
Chương 33: Những con búp bê không còn mắt
34
Chương 34: Cậu bé không có tên
35
Chương 35: Ai trong số chúng ta?
36
Chương 36: Bức thư từ viện Cẩm Tú
37
Chương 37: Ký hiệu 032
38
Chương 38: Hạt thạch nở màu đen
39
Chương 39: Mã số 032
40
Chương 40: Người không biết khóc
41
Chương 41: Kẻ có đôi tay sạch sẽ nhất
42
Chương 42: Vụ án không thuộc về hắn
43
Chương 43: Không ai được tin, kể cả chính mình
44
Chương 44: Năm nhất – Có một người từng biến mất
45
Chương 45: Người duy nhất không biến mất
46
Chương 46: Người đã khóc trong đêm giết người đầu tiên
47
Chương 47: “Nếu cậu tha mạng cho một người, thì đó có còn là công bằng không?”
48
Chương 48: “Mỗi kẻ sống sót đều có giá phải trả.”
49
Chương 49: Ngoại Lệ, hoặc là Người Cuối Cùng Được Tha
50
Chương 50: Kẻ Sát Nhân và Người Được Tha
51
NGOẠI TRUYỆN: LÁ THƯ KHÔNG GỬI
52
NGOẠI TRUYỆN 2: “CON NGOAN KHÔNG KHÓC”

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play