Chương 4: Đôi mắt của kẻ thứ ba

Sáng hôm sau.
Trùng Khánh mù mịt trong cơn mưa phùn lẫn khói xe bụi bặm.
Không khí đặc sệt lại, như một lớp sương mù mỏng của bí mật, giăng ngang từng mái hiên trường đại học.
Tin tức vụ giết người ở tầng ba khoa Tâm lý học đã lên khắp các diễn đàn sinh viên.
Ai cũng có thuyết âm mưu của riêng mình, nhưng không ai nói ra thành tiếng.
Chỉ có Tả Kỳ Hàm là bước thẳng vào khu vực bị phong tỏa, tay đút túi áo khoác da, chân đá lạch cạch viên sỏi dưới đất.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
.
Hắn ngẩng đầu nhìn bảng tin dán vội dòng chữ đỏ: “KHU VỰC CẤM – ĐANG ĐIỀU TRA”, rồi nhếch môi cười nhạt.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Làm màu. Có cấm cũng chẳng ai sợ.
Phía sau, Dương Bác Văn chạy theo.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
H-Hộc…
Đôi giày vải trắng vấy bùn, trán rịn mồ hôi dù sáng nay không nắng.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
A-Anh lại tự tiện vào khu phong tỏa.
Bác Văn thở gấp.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
K-Không sợ bị đuổi học hả?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Bị đuổi rồi thì có thể làm cảnh sát tư.
Tả Kỳ Hàm nheo mắt nhìn cậu.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Còn nếu không thì… làm sát nhân luôn cho rồi.
Bác Văn không cười, chỉ lặng lẽ nhìn vào mắt hắn, ánh mắt mang theo một sự lo âu khó tả.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
——
Tại tầng hầm ký túc xá nam khu B.
Cảnh sát vừa rời đi.
Căn phòng nhỏ vẫn còn nguyên mùi máu và nước khử trùng.
Trần Tư Hãn đeo găng tay cao su, cúi người trước thi thể nam sinh nằm trên sàn.
Hai mắt nạn nhân đã bị moi sạch, hốc mắt trống rỗng tràn ra lớp thạch nở nhiều màu sắc – đỏ, xanh lam, vàng nghệ, tím nhạt, trắng đục – những viên nhỏ như hạt trân châu, nhưng dính nhớp nháp và rực lên ánh sáng dị thường dưới đèn pin.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Lại là thạch nở…
Nhiếp Vĩ Thần đứng cạnh, nhíu mày.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Không phải chỉ là dấu hiệu đặc trưng nữa.
Tư Hãn nói, mắt dán vào hình vẽ trên tường.
Tường gạch có vết cào móng tay hình vòng tròn, ở giữa là một con mắt — đơn giản, nguệch ngoạc nhưng đầy ám ảnh.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Chắc chắn có quy luật.
Tư Hãn lẩm bẩm.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Mắt. Màu sắc. Vị trí. Tên nạn nhân. Hắn đang dựng lại một thứ gì đó. Nhưng là gì?
——
Trần Dịch Hằng nằm dài trên ghế phòng tự học khu A.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
.
Bên cạnh là ly cafe đá tan gần hết, máy tính mở sẵn một bài nghiên cứu tâm lý học hành vi.
Màn hình nhấp nháy dòng chữ: “Biểu hiện ám ảnh cưỡng chế ở kẻ giết người hàng loạt – chuỗi lặp hành vi có chủ đích và khoái cảm.”
Cậu cầm bút, chậm rãi gạch dưới từng câu.
Đôi mắt Dịch Hằng vẫn trong veo, lặng lẽ như thể không liên quan gì đến cuộc đời đang rạn vỡ ngoài kia.
Khi điện thoại rung, Dịch Hằng chớp mắt.
Một tin nhắn từ số ẩn danh:
“Tử Tử, đêm qua mày nằm mơ thấy gì?”
Cậu gõ lại:
“Sao mày biết tao mơ?”
Tin nhắn đến ngay sau đó:
“Vì đêm qua tao đứng ngoài cửa. Nhìn mày suốt.”
Dịch Hằng nhìn ra ngoài ô cửa.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Nắng đã lên, nhưng ánh sáng rọi qua tán cây lại tạo thành những mảng đốm rối ren như đáy mắt một người tâm thần.
——
Buổi chiều, phòng sinh hoạt chung của ký túc xá náo loạn vì tin đồn: nạn nhân bị giết là Bạn cùng phòng cũ của một sinh viên khoa Tâm lý – người từng bị đình chỉ vì lạm dụng chất kích thích.
‘Vậy là giết để trả thù?”
Một sinh viên thì thầm.
“Không, tao nghĩ là giết theo mẫu. Hai vụ đều liên quan đến mắt, đều là thạch nở, đều trong trường…”
kẻ khác rùng mình,
“Thằng đó còn đang ở đây, trong trường này.”
——
Lúc trời chạng vạng, Tả Kỳ Hàm ngồi một mình ở sân bóng rổ, nhìn những chiếc thạch nở trong túi ziplock đặt trên ghế cạnh.
Hắn lấy tay đảo nhẹ, để ánh sáng chiều xiên qua từng viên.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Không phải ngẫu nhiên…,
hắn lẩm bẩm,
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Không ai đi giết người mà lại… tỉ mỉ thế này. Như đang sắp xếp lại một thứ gì đó vỡ vụn từ trước.
Hắn nhớ lại lần Dịch Hằng nói:
“Nếu có một người chỉ muốn lấy lại những mảnh ký ức bị cắt nát, liệu có đáng thương không?”
Tả Kỳ Hàm nhếch môi.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
~
Gió thổi rối tóc, nắng cuối ngày ánh lên gọng kính không độ.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Chắc chắn… là có lý do. Nhưng nếu tao đoán ra, mày có giết luôn tao không?
——
Cuối ngày.
Trong một căn phòng kín, ánh đèn vàng chập chờn.
Một đôi mắt nhân tạo đặt trong hộp nhung.
Những viên thạch nở được xếp cẩn thận theo màu.
Ghi chú bên cạnh là một câu ngắn ngủi viết bằng bút đỏ:
“Mắt là nơi bắt đầu.”
Còn dưới đáy hộp, là ảnh chụp Dương Bác Văn — đang mỉm cười bên Tả Kỳ Hàm, trong một buổi chiều nhiều năm trước.
——
Hot

Comments

小杨杨 💗

小杨杨 💗

Tiếp ik tg truyện cuốn quá

2025-06-09

2

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Trùng Khánh, trời không có tuyết – chỉ có máu
2 Chương 2: Hạt thạch nở và đôi mắt mở trừng trừng
3 Chương 3: Tầng hầm ký túc xá – nơi ánh đèn không chiếu tới
4 Chương 4: Đôi mắt của kẻ thứ ba
5 Chương 5: Từ ký ức mà thành, từ đau đớn mà sống
6 Chương 6: Người không chớp mắt
7 Chương 7: Một đoạn băng câm
8 Chương 8: Có ai từng thấy ánh mắt hắn khi nhìn tôi?
9 Chương 9: Những ký ức không tự nhiên mà mất đi
10 Chương 10: Những người không còn trong ảnh lớp
11 Chương 11: Những vết dao không chảy máu
12 Chương 12: Tầng ba, phòng 306 – Người không ngủ
13 Chương 13: Bóng tối và phản chiếu
14 Chương 14: Lời nói dối trong ánh sáng mờ
15 Chương 15: Ký ức từ hố sâu
16 Chương 16: Ánh mắt sau gương
17 Chương 17: Người mù trong bóng tối
18 Chương 18: Gương soi không phản chiếu tội lỗi
19 Chương 19: Nạn nhân không tên – hung thủ không mặt
20 Chương 20: Ánh mắt không được phép tồn tại
21 Chương 21: Gió qua hẻm vắng, tiếng bước chân không rõ tên
22 Chương 22: Vết cắt còn ấm, kẻ sống sót không nhớ gì
23 Chương 23: Kẻ nào theo dõi ta, hay ta đang tự nhìn thấy mình?
24 Chương 24: Mạng ảo, người thật, và dấu vết không thể xóa
25 Chương 25: Người thứ bảy – và bức thư chưa bao giờ gửi đi
26 Chương 26: Người biến mất – và ký ức không thuộc về ai
27 Chương 27: Người thứ bảy không chết – chỉ bị gạch tên
28 Chương 28: Kẻ biết rõ em nhất, không bao giờ gọi tên em
29 Chương 29: Kẻ sống sót, đôi khi là người đáng sợ nhất
30 Chương 30: Tình yêu và vết cắt
31 Chương 31: Sai Sót Của Tử Thần
32 Chương 32: Nhật ký không tên
33 Chương 33: Những con búp bê không còn mắt
34 Chương 34: Cậu bé không có tên
35 Chương 35: Ai trong số chúng ta?
36 Chương 36: Bức thư từ viện Cẩm Tú
37 Chương 37: Ký hiệu 032
38 Chương 38: Hạt thạch nở màu đen
39 Chương 39: Mã số 032
40 Chương 40: Người không biết khóc
41 Chương 41: Kẻ có đôi tay sạch sẽ nhất
42 Chương 42: Vụ án không thuộc về hắn
43 Chương 43: Không ai được tin, kể cả chính mình
44 Chương 44: Năm nhất – Có một người từng biến mất
45 Chương 45: Người duy nhất không biến mất
46 Chương 46: Người đã khóc trong đêm giết người đầu tiên
47 Chương 47: “Nếu cậu tha mạng cho một người, thì đó có còn là công bằng không?”
48 Chương 48: “Mỗi kẻ sống sót đều có giá phải trả.”
49 Chương 49: Ngoại Lệ, hoặc là Người Cuối Cùng Được Tha
50 Chương 50: Kẻ Sát Nhân và Người Được Tha
51 NGOẠI TRUYỆN: LÁ THƯ KHÔNG GỬI
52 NGOẠI TRUYỆN 2: “CON NGOAN KHÔNG KHÓC”
Chapter

Updated 52 Episodes

1
Chương 1: Trùng Khánh, trời không có tuyết – chỉ có máu
2
Chương 2: Hạt thạch nở và đôi mắt mở trừng trừng
3
Chương 3: Tầng hầm ký túc xá – nơi ánh đèn không chiếu tới
4
Chương 4: Đôi mắt của kẻ thứ ba
5
Chương 5: Từ ký ức mà thành, từ đau đớn mà sống
6
Chương 6: Người không chớp mắt
7
Chương 7: Một đoạn băng câm
8
Chương 8: Có ai từng thấy ánh mắt hắn khi nhìn tôi?
9
Chương 9: Những ký ức không tự nhiên mà mất đi
10
Chương 10: Những người không còn trong ảnh lớp
11
Chương 11: Những vết dao không chảy máu
12
Chương 12: Tầng ba, phòng 306 – Người không ngủ
13
Chương 13: Bóng tối và phản chiếu
14
Chương 14: Lời nói dối trong ánh sáng mờ
15
Chương 15: Ký ức từ hố sâu
16
Chương 16: Ánh mắt sau gương
17
Chương 17: Người mù trong bóng tối
18
Chương 18: Gương soi không phản chiếu tội lỗi
19
Chương 19: Nạn nhân không tên – hung thủ không mặt
20
Chương 20: Ánh mắt không được phép tồn tại
21
Chương 21: Gió qua hẻm vắng, tiếng bước chân không rõ tên
22
Chương 22: Vết cắt còn ấm, kẻ sống sót không nhớ gì
23
Chương 23: Kẻ nào theo dõi ta, hay ta đang tự nhìn thấy mình?
24
Chương 24: Mạng ảo, người thật, và dấu vết không thể xóa
25
Chương 25: Người thứ bảy – và bức thư chưa bao giờ gửi đi
26
Chương 26: Người biến mất – và ký ức không thuộc về ai
27
Chương 27: Người thứ bảy không chết – chỉ bị gạch tên
28
Chương 28: Kẻ biết rõ em nhất, không bao giờ gọi tên em
29
Chương 29: Kẻ sống sót, đôi khi là người đáng sợ nhất
30
Chương 30: Tình yêu và vết cắt
31
Chương 31: Sai Sót Của Tử Thần
32
Chương 32: Nhật ký không tên
33
Chương 33: Những con búp bê không còn mắt
34
Chương 34: Cậu bé không có tên
35
Chương 35: Ai trong số chúng ta?
36
Chương 36: Bức thư từ viện Cẩm Tú
37
Chương 37: Ký hiệu 032
38
Chương 38: Hạt thạch nở màu đen
39
Chương 39: Mã số 032
40
Chương 40: Người không biết khóc
41
Chương 41: Kẻ có đôi tay sạch sẽ nhất
42
Chương 42: Vụ án không thuộc về hắn
43
Chương 43: Không ai được tin, kể cả chính mình
44
Chương 44: Năm nhất – Có một người từng biến mất
45
Chương 45: Người duy nhất không biến mất
46
Chương 46: Người đã khóc trong đêm giết người đầu tiên
47
Chương 47: “Nếu cậu tha mạng cho một người, thì đó có còn là công bằng không?”
48
Chương 48: “Mỗi kẻ sống sót đều có giá phải trả.”
49
Chương 49: Ngoại Lệ, hoặc là Người Cuối Cùng Được Tha
50
Chương 50: Kẻ Sát Nhân và Người Được Tha
51
NGOẠI TRUYỆN: LÁ THƯ KHÔNG GỬI
52
NGOẠI TRUYỆN 2: “CON NGOAN KHÔNG KHÓC”

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play