『Alldangrangto』Sợi Xích Vô Hình
Chap 2 : Chạy trốn trong tầm nhìn
Mưa đã tạnh, nhưng mặt đường vẫn loang loáng ướt, phản chiếu ánh đèn như những vệt ký ức chưa kịp gọi tên.
Hắn im lặng lái xe. Cách hắn giữ khoảng cách – lạ lùng thay – lại khiến người ta cảm thấy như bị kéo lại gần. Có cái gì đó trong hắn rất tỉnh táo, rất lạnh, và rất… nắm quyền kiểm soát.
Trần Hải Đăng
Quẹo phải, hẻm thứ hai...
Hắn không trả lời, chỉ gật nhẹ. Bàn tay hắn trên vô-lăng mạnh mẽ, kiên định, như thể chẳng có chuyện gì trên đời có thể khiến hắn lạc tay lái – cả trong cuộc sống lẫn trong tình cảm.
Nguyễn Tuấn Anh
Cậu thường ở nhà một mình à?
Trần Hải Đăng
Ừ...có khi sẽ ở cùng chị nhưng ít...
Nguyễn Tuấn Anh
Không sợ gì à?
Trần Hải Đăng
Sợ gì cơ? [Khó hiểu]
Nguyễn Tuấn Anh
Sợ có người nhìn cậu mỗi ngày, nhưng không chỉ nhìn.
Đăng quay sang nhìn hắn. Câu nói ấy giống một vết cứa. Không rõ là đe dọa hay lời thú nhận.
Trần Hải Đăng
C-Cậu...đang làm thế à?
Nguyễn Tuấn Anh
Có thể. Cậu thấy phiền không?~
Đăng im lặng. Trong lòng không hẳn là sợ, cũng không hẳn là thoải mái. Giống như cảm giác bị buộc một sợi dây vào cổ tay – mềm mại, không đau, nhưng càng lúc càng chặt.
Nguyễn Tuấn Anh
Tôi có thói quen này. Khi muốn thứ gì, tôi sẽ tìm cách giữ nó bên cạnh.
Nguyễn Tuấn Anh
Tôi không thích chia sẽ, không thích chờ đợi, và càng không thích bị từ chối.
Trần Hải Đăng
[Cảm thấy bất an]
Chiếc xe dừng lại trước ngôi nhà nhỏ. Đăng tháo dây an toàn, nhưng tay hơi run. Cậu không rõ vì trời lạnh hay vì lời Minh vừa nói vẫn còn vang trong đầu.
Trần Hải Đăng
C-Cảm ơn...đã đưa tôi về...[Định chạy]
Nhưng xui thay tay hắn đã chạm vào cổ tay cậu – chỉ một cái chạm nhẹ, không giữ lại, không siết. Nhưng Đăng cảm nhận rõ… sợi xích vô hình ấy đã bắt đầu cuốn quanh.
Nguyễn Tuấn Anh
Tôi không vội, nhưng tôi cũng không lùi
Nguyễn Tuấn Anh
Cậu cứ suy nghĩ. Nhưng nếu bước tới, tôi sẽ không để cậu quay đầu
Lời nói ấy – dịu dàng mà lạnh lẽo. Như chiếc lồng mạ vàng mở cửa, mời gọi bước vào. Không khóa, nhưng nếu vào rồi, không ai ra được nguyên vẹn.
Đăng bước xuống xe, không nói gì. Lúc quay đầu lại, xe hắn đã chạy đi, không nhanh, không chậm. Nhưng cậu biết – dù không nhìn thấy hắn, ánh mắt đó vẫn đang dõi theo cậu, như thể từ giây phút ấy, Đăng không còn là một người tự do nữa.
Có những thứ không cần khóa lại, vẫn trói chặt. Có những người không nắm tay nhau, vẫn không thể rời đi. Vì sợi xích đáng sợ nhất, không phải là thứ hữu hình – mà là những gì ta tự đeo lên, bằng chính khao khát lặng thầm.
Nguyễn Việt Anh
Yô, bọn tao đến rồi!
Phạm Thị Yến Vi
Đến chậm quá đấy
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
Hôm nay để em mời!
Phạm Thị Yến Vi
Wow vip dữ ta
Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc
Em vừa đậu vào đại học mà em thích nên hôm nay mọi người cứ chơi thả ga đi, em bao!
Trần Thùy Dương
Vỗ tay mấy đứa!
Vũ Thành Đạt
A, hôm nay em muốn giới thiệu với mọi người anh hai của em
Vũ Trường Giang
[Bước vào]
Vũ Trường Giang
Chào mọi người, tôi là Vũ Trường Giang
Vũ Trường Giang
[Nhìn cậu rồi cười] Rất hân hạnh được làm quen với mọi người
__________________________
Comments