(Bách Hợp) Chỉ Là Một Dấu Chấm! Cô Cũng Sẽ Xuất Hiện
Chương 3
[Sáng sớm — Cuộc hẹn với cô Vy]
Trời còn chưa sáng hẳn. Những vệt sương mờ lượn lờ như khói thuốc, quấn quanh sân trường vắng lặng. Ánh đèn vàng hiu hắt dưới mái hiên hắt lên những bóng cây dài ngoằng đung đưa theo gió. An bước chậm rãi qua hành lang, mỗi tiếng bước chân như vọng lại trong lòng mình — trống rỗng, chênh vênh.
Em đến trường sớm hơn tất cả mọi người.
Chỉ vì đêm qua, khi nằm co ro dưới tấm chăn mỏng, điện thoại rung lên:
"Sáng mai đến sớm chút nhé. Cô chờ em."
Những lời đơn giản ấy, nhưng với An, như một sợi dây cuối cùng buộc chặt em lại với thế giới này.
An khẽ đẩy cánh cửa lớp. Cô Vy đã ngồi đó từ trước, dáng người nhỏ nhắn, mái tóc xõa nhẹ, tay ôm ly trà ấm. Ánh mắt cô dịu dàng hướng về phía An, ánh mắt mà chỉ một mình em cảm nhận được sự thật lòng trong đó.
Hạ Vy
em đến rồi // nhìn Minh An //
Giọng cô nhẹ như sương mai, nhưng ấm áp như ngọn lửa nhỏ trong đêm đông. An khẽ gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Hạ Vy
em uống một chút sữa cho ấm bụng nhé // đưa ly sữa qua cho Minh An //
Cô đặt ly sữa ấm vào tay em. Bàn tay An lạnh ngắt, khẽ run, nhưng hơi ấm từ ly sữa như lan vào tận lồng ngực, khiến em muốn khóc.
Hạ Vy
Đêm qua... em có ngủ được không? // nhìn An //
An mím môi, khẽ lắc đầu. Cô Vy lặng im một chút rồi nắm lấy tay em, nhẹ nhàng:
Hạ Vy
Em vẫn đang rất giỏi, An ạ. Giỏi vì dám chịu đựng. Giỏi vì vẫn còn ngồi đây.
An nghe vậy, bỗng nghẹn lại, cổ họng như thắt chặt. Mọi cảm xúc dồn nén suốt bao lâu nay như muốn trào ra.
Minh An
Ở nhà... em cảm giác như em chẳng phải con của ba mẹ nữa, cô ơi. Chỉ cần điểm số của em không tốt, họ lập tức phủ nhận em. Em sợ mình làm họ thất vọng, nhưng em cũng mệt mỏi lắm rồi...// vừa nói nước mắt an vừa rơi//
Cô Vy vẫn nắm chặt tay em, giọng cô như ru dịu những nỗi đau:
Hạ Vy
Có đôi khi, An à, con người ta chỉ sống sót bằng hơi thở. Mỗi lần em còn thở, là em đã can đảm hơn rất nhiều người // nhìn an sâu sắc//
Rồi cô khẽ lấy trong túi ra một phong thư nhỏ, đặt vào lòng bàn tay em.
Hạ Vy
Trong này có vài điều cô muốn viết cho em. Khi nào em thấy không chịu nổi nữa, hãy mở ra nhé // đặt vào tay An //
An ôm chặt phong thư, như ôm lấy một mảnh cứu rỗi mong manh trong đêm tối dày đặc.
Minh An
Cảm ơn...cô // nhìn chằm chằm mảnh giấy//
Tiết Văn hôm ấy, cô Vy giảng về Hai đứa trẻ.
Giọng cô vang nhẹ nhàng:
Hạ Vy
"Trong bóng tối mênh mông, người ta chờ chuyến tàu như chờ chút ánh sáng hiếm hoi cuối ngày..." // đang giảng bài//
An lặng lẽ cúi đầu. Đầu óc em quay cuồng. Mọi câu chữ như những mũi kim châm vào tim.
Hạ Vy
“Cô Liên cũng chờ ánh sáng. Mình cũng đang chờ… Nhưng ai đến với mình đâu?”// vừa giảng hăng vừa liếc nhìn An//
Mí mắt em run lên. Nước mắt âm thầm nhỏ xuống trang vở, làm nhòe những chữ viết còn dang dở. Bàn tay nhỏ siết chặt cây bút như cố kìm nén tất cả.
Lớp học vẫn ồn ào tiếng bạn bè cười khẽ, trao đổi bài vở. Thế giới vẫn quay, duy chỉ có An là đứng yên giữa tâm bão.
Từ bục giảng, cô Vy nhìn thấy. Cô thấy rõ từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên trang giấy ấy. Không một ai trong lớp để ý — ngoài cô.
Rồi như sợ phá vỡ sự mỏng manh trong em, cô nhẹ bước đến gần bàn An. Lặng lẽ đặt một tờ khăn giấy được sấp lại, ngón tay khẽ chạm vào tay em trong tích tắc, như truyền thêm chút hơi ấm.
Cô quay lại bục giảng như chưa có gì xảy ra.
Minh An
có lẽ.. cô là nơi chữa lành cho em//cầm tờ khăn giấy, miệng nói lí nhí đủ em nghe //
An đứng trên ban công, đôi chân trần lạnh ngắt. Gió lùa qua lớp áo mỏng, quất vào da buốt giá như từng nhát dao sắc lạnh.
Bên dưới là con đường vắng hoe. Đèn đường hắt lên quầng sáng vàng đục mờ mịt.
Tiếng mưa rơi lộp độp xen lẫn trong tiếng gió thét.
Em đưa mắt nhìn xuống lòng đường sâu hun hút. Trong đầu vang vọng tiếng la mắng của cha mẹ:
Minh An
"Học như vậy mà cũng gọi là con tao à?"
"Nếu mày không giỏi, mày chẳng là gì? //An nhớ lại lời mẹ nói //
Những lời ấy như găm sâu vào tâm trí, giằng xé tâm can.
Minh An
nếu nhảy xuống ... sẽ hết không còn đau nữa // thì thầm //
Ay em bấu chặt lan can lạnh buốt. Cơ thể run lên từng cơn.
Vài bước chân nữa thôi…
Ngay khoảnh khắc ấy — điện thoại trong túi bỗng rung lên.
Bàn tay em run rẩy lôi ra chiếc điện thoại. Trên màn hình sáng lên tin nhắn từ cô Vy:
Hạ Vy
💬An à…
Nếu bây giờ em đang mệt mỏi, xin em hãy dừng lại.
Chỉ cần thở thôi.
Em rất quý giá với cô, dẫu cho em thấy mình chẳng ra sao.
Đừng rời đi. Cô cần em ở lại." // nhắn tin cho An //
Đôi mắt An mở lớn, môi run run. Cơn run trên toàn thân bỗng vỡ òa thành tiếng nấc.
Cô lại nhắn tiếp, như sợ em không đủ vững:
Hạ Vy
💬"Dù em có nghĩ cả thế giới quay lưng, xin hãy tin — vẫn có cô đứng đây chờ em trong bóng tối." // nhăn tin riêng với An //
An buông tay khỏi lan can, ngã khuỵu xuống sàn lạnh. Tiếng khóc bật ra không thể kìm giữ. Nước mắt hoà cùng mưa xối xả, thấm ướt cả vạt áo mỏng.
Minh An
Cô ơi... cô ơi... em… em vẫn còn ở đây…
Trong cơn mưa mịt mờ ấy, một sinh mệnh bé nhỏ vừa được giữ lại.
Ở nhà riêng của cô , cô Vy ngồi lặng trước chiếc điện thoại, từng phút chờ đợi như dài bất tận.
Cô chỉ dám nhắn đúng hai tin.
Rồi… im lặng.
Bàn tay cô nắm chặt điện thoại như sợ mọi thứ vuột khỏi tay mình.
Cho đến khi...
Điện thoại khẽ sáng lên.
Tin nhắn duy nhất từ An:
Minh An
💬 "Em vẫn còn ở đây.."
Đôi vai cô run lên, nước mắt lặng lẽ lăn dài.
Hạ Vy
Cảm ơn em… cảm ơn vì đã ở lại..
Ngoài khung cửa sổ, mưa vẫn rơi, nhưng với cô, đêm nay bỗng ấm áp lạ thường.
Comments