ngot nhu ly soda

Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
/vỗ nhẹ lưng Duy, giọng vẫn mang nụ cười quen thuộc/ “Ra ngoài xếp ghế đi ông tướng. Ở đây để hai người lớn nói chuyện một lát.”
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
/nhíu mày khẽ, hơi lúng túng/ “Ờ… tớ ra trước.”
Tôi không hiểu, nhưng ánh mắt Dương không giống mọi khi. Là kiểu ánh mắt... cảnh báo. Như thể sắp có một trận đòn tâm lý sắp nổ ra, còn tôi chỉ là kẻ đứng ngoài bàn cờ.
*Bóng Duy khuất dần sau cánh cửa, bầu không khí trong phòng như hạ thấp vài độ*
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
“Về từ khi nào vậy? Không định gọi bọn tớ ra đón luôn à?”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/ánh nhìn lạnh nhạt/ “Tôi không nghĩ chúng ta thuộc kiểu bạn bè cần làm vậy.”
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
/gật đầu chậm rãi, như thể đã lường trước câu trả lời/ “Bố tôi hỏi thăm mày suốt đấy. Em mày sao rồi?”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Nó ổn. Nhưng vẫn đang điều trị. Chưa được ra ngoài.”
Quang Anh vẫn như xưa – gãy gọn, đúng trọng tâm, không một giây thừa cảm xúc. Mà cũng chính vì thế, nó là đứa duy nhất tôi không đoán nổi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/ mở miệng ,mắt dừng lại chỗ Duy vừa đứng lúc nãy/ “Trong thời gian tao đi... mẹ còn khỏe chứ?”
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
/nheo mắt, nửa cười nửa châm chọc/ “Ý mày là mẹ Duy á? Bà vẫn ổn. Vẫn làm ở bệnh viện dưới ngoại thành, cách đây khoảng ba chục cây.”
Cậu ấy vẫn ổn. Tôi không biết nên vui… hay nên tự trách.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/giọng trầm hẳn xuống/ “Tao muốn gặp Duy. Có vài chuyện cần hỏi.”
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
/cười nửa miệng, khoanh tay, dựa hẳn vào tường sau lưng Quang Anh/
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
“À, hỏi thăm thôi hay là kiểm tra xem thằng nhóc đó đã ‘thay lòng’ chưa?”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/thái độ tỏ vẻ không vừa lòng/ “Tao muốn nói chuyện riêng, cậu cho phép chứ?”
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
/tôi biết dù tôi trả lời hay không cũng chẳng quan trọng/ "cậu xin ai với cái thái độ cao thượng đó"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Tao không cần xin phép. Tao chỉ thông báo.”
Biết là không nên công kích. Nhưng đôi khi, cậu cũng cần biết, cái giá của việc rút quân là gì
---------------------------------------
Sú lì Phan
Sú lì Phan
heyyyy~ sú lì đây!!!
Sú lì Phan
Sú lì Phan
chap này có lẽ sẽ hơi khó đọc với kiểu hơi khó hiểu á các mom , chắc do tớ viết rối qá
Sú lì Phan
Sú lì Phan
nếu có góp ý thì viết dưới cmt cho tớ biết nha , tớ sẽ fix cho các tềnh yêu
Sú lì Phan
Sú lì Phan
bye~

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play