chương 4 : sự dịu dàng có chọn lọc

Cơn mưa đến bất ngờ như một cơn giận hờn không báo trước. Bầu trời xám xịt, mây giăng kín, và từng hạt mưa tạt mạnh vào cửa kính lớp học..
Thụy tựa đầu vào khung cửa kính, ngước mắt nhìn những hạt mưa lộp độp rơi xuống, ánh mắt lặng lẽ đuổi theo từng giọt nước trượt dài. Tiết cuối vừa tan, cậu vẫn chưa về. Chiếc ô đang yên vị ở nhà, tài xế thì có việc đột xuất.
Bên ngoài cửa lớp, Tư Nhã đứng dựa cánh cửa, tay ôm tập tài liệu vừa mới phát. Cô vừa chuyển vào sáng nay, vậy mà ánh mắt đã dính chặt lấy bóng người đang bước tới qua màn mưa - Trương Quế Nguyên.
Tóc anh hơi ướt, vai dính vài giọt mưa, gương mặt vẫn điển trai lạnh lùng đến mức ai nhìn cũng khó mà thở nổi.
Thục Tư Nhã_cô
Thục Tư Nhã_cô
Nguyên, cậu không mang dù à? Hay dùng ô của tớ... tiện thể, mình có thể về cùng-...
Trương Quế Nguyên_anh
Trương Quế Nguyên_anh
Không cần❄
Nguyên ngắt lời, ánh mắt không hề nhìn cô.
Anh đi thẳng vào lớp, vừa thấy Thụy, giọng anh đều đều, lạnh nhưng rõ ràng.
Trương Quế Nguyên_anh
Trương Quế Nguyên_anh
không về?
Trương Hàm Thụy_cậu
Trương Hàm Thụy_cậu
tớ không mang ô..
Trương Quế Nguyên_anh
Trương Quế Nguyên_anh
che chung (kéo tay em)
Trương Hàm Thụy_cậu
Trương Hàm Thụy_cậu
sao người cậu ướt vậy
Trương Quế Nguyên_anh
Trương Quế Nguyên_anh
..đi mua ô
Trương Hàm Thụy_cậu
Trương Hàm Thụy_cậu
cậu đội mưa chạy từ tòa nhà này sang tòa bên kia!?
Trương Quế Nguyên_anh
Trương Quế Nguyên_anh
//gật//
Trương Hàm Thụy_cậu
Trương Hàm Thụy_cậu
sao...haiz //định nói lại thôi//
Biết sao giờ, nói hoài có lọt tai chữ nào đâu, Quế Nguyên cứng đầu mà.
Dưới cơn mưa rì rào, hai bóng dáng sánh bước bên nhau dưới một chiếc ô nhỏ, vừa đủ cho hai người nép sát vai nhau. Khoảng cách không còn, chỉ có hơi ấm lặng lẽ lan từ người này sang người kia.
Tư Nhã đứng trong hành lang, lặng lẽ nhìn theo bóng hai người dần khuất trong màn mưa trắng xóa. Nắm tay siết lại, môi mím chặt. Không thể không để ý cái cách ánh mắt Nguyên dịu lại mỗi khi nhìn Thụy - một kiểu dịu dàng mà suốt đời này cô không bao giờ giành lấy được. Lần đầu tiên, Tư Nhã cảm nhận rõ rệt: sự tồn tại của Trương Hàm Thụy là một cái gai nhọn.
Thục Tư Nhã_cô
Thục Tư Nhã_cô
*mẹ nó, chướng mắt!*
________________
Anh đưa cậu đến trước hiên nhà, đang định đi thì bị cậu gọi lại không rõ lí do.
Trương Quế Nguyên_anh
Trương Quế Nguyên_anh
sao?
Trương Hàm Thụy_cậu
Trương Hàm Thụy_cậu
//bĩu môi đưa tờ giấy//
Nội dung : Bé ngoan xinh yêu của mẹ, mẹ phải đi công tác 1 tuần, không yên tâm để em một mình nên đã gửi em cho mẹ Quế Quế rồi, đồ đạc cũng được chuyển sang trước, tuần sau mẹ về mẹ mua quà cho nhá.
Trương Quế Nguyên_anh
Trương Quế Nguyên_anh
//liếc nhìn// sang đây
________________
Biệt phủ nhà Quế Nguyên
NovelToon
Bà Trương vừa thấy Hàm Thụy liền reo lên mừng rỡ:
Trương Thúy Vân_mẹ anh
Trương Thúy Vân_mẹ anh
Hàm Thụy tới rồi à! vào nhanh đi kẻo lạnh, thằng Nguyên chả biết lo gì hết
Trương Thúy Vân_mẹ anh
Trương Thúy Vân_mẹ anh
lúc nào cũng chỉ lo cái thân của nó thôi
Trương Quế Nguyên_anh
Trương Quế Nguyên_anh
mẹ à... con vừa che ô cho bảo bối của mẹ đó //bất lực//
Trương Thúy Vân_mẹ anh
Trương Thúy Vân_mẹ anh
//lườm nhẹ// kệ nó, vào đây cho ấm
Trương Hàm Thụy_cậu
Trương Hàm Thụy_cậu
không sao đâu dì, ấm rồi ạ
________________
Trong bữa ăn, mâm cơm nóng hổi, món nào cũng vừa miệng đến lạ. Mẹ anh gắp thức ăn cho cậu vừa cười.
Trương Thúy Vân_mẹ anh
Trương Thúy Vân_mẹ anh
ăn đi con, đều là món con thích đấy
Trương Quế Nguyên_anh
Trương Quế Nguyên_anh
không biết ai mới là con ruột //bất mãn//
Trương Thúy Vân_mẹ anh
Trương Thúy Vân_mẹ anh
mấy năm trước có nhặt được đứa bé trai ở góc xó
Trương Hàm Thụy_cậu
Trương Hàm Thụy_cậu
//cười toe//
Trương Quế Nguyên_anh
Trương Quế Nguyên_anh
cậu còn cười nữa
Trương Thúy Vân_mẹ anh
Trương Thúy Vân_mẹ anh
à, phòng trống thì có nhưng chưa dọn dẹp, tối nay hai đứa ngủ chung cho tiện nhé
Trương Hàm Thụy_cậu
Trương Hàm Thụy_cậu
ơ thôi, con ngủ ghế sofa cũng được mà dì //giật mình//
Trương Thúy Vân_mẹ anh
Trương Thúy Vân_mẹ anh
ngủ sofa đau lưng
Trương Thúy Vân_mẹ anh
Trương Thúy Vân_mẹ anh
con với nhóc rồng thân với nhau từ nhỏ, lo gì
Trương Quế Nguyên_anh
Trương Quế Nguyên_anh
cậu ấy ngủ giường, con lấy nệm phụ là được
Trương Thúy Vân_mẹ anh
Trương Thúy Vân_mẹ anh
khỏi, một cái giường to chà bá ra
Cậu ho nhẹ, đỏ mặt. Nguyên không phản ứng gì, chỉ cười nhẹ.
________________
Trương Hàm Thụy_cậu
Trương Hàm Thụy_cậu
để tớ rửa bát nha, ở nhờ mà không làm gì thì ngại lắm
Trương Quế Nguyên_anh
Trương Quế Nguyên_anh
ra phòng khách chơi đi //dứt khoát lấy cái khăn//
Trương Hàm Thụy_cậu
Trương Hàm Thụy_cậu
nhưng-..
Trương Quế Nguyên_anh
Trương Quế Nguyên_anh
rửa lỡ làm rớt bát thì đau tay
Trương Hàm Thụy_cậu
Trương Hàm Thụy_cậu
tớ đâu có hậu đậu đến vậy
Trương Quế Nguyên_anh
Trương Quế Nguyên_anh
chạm nước lạnh buốt tay
Trương Thúy Vân_mẹ anh
Trương Thúy Vân_mẹ anh
đúng đó, ra đây chơi với dì, kệ nó tự rửa
Trương Quế Nguyên_anh
Trương Quế Nguyên_anh
//đưa điện thoại mình cho cậu//
Trương Quế Nguyên_anh
Trương Quế Nguyên_anh
ra kia xem, mật khẩu ngày sinh của cậu với tôi
Trương Hàm Thụy_cậu
Trương Hàm Thụy_cậu
ò, vậy tớ đợi
________________
Trời vẫn còn mưa lất phất, gió thổi vào cửa sổ thỉnh thoảng kêu lạch cạch. Trong phòng, Thụy ngồi ở giường, tay ôm gối. Nguyên từ phòng tắm bước ra, tóc còn ướt, tay cầm máy sấy.
Trương Quế Nguyên_anh
Trương Quế Nguyên_anh
để tóc ướt đi ngủ?
Trương Hàm Thụy_cậu
Trương Hàm Thụy_cậu
tớ quên
Nguyên cắm điện, bật máy, không cần hỏi ý kiến, kéo cậu lại gần. Ngón tay dài nhẹ luồn qua tóc Thụy, vừa sấy vừa xoa từng lọn như dỗ dành.
Trương Hàm Thụy_cậu
Trương Hàm Thụy_cậu
cậu lúc nào cũng thế //nói nhỏ//
Trương Quế Nguyên_anh
Trương Quế Nguyên_anh
hửm?
Trương Hàm Thụy_cậu
Trương Hàm Thụy_cậu
vừa lạnh lùng vừa quan tâm
Trương Quế Nguyên_anh
Trương Quế Nguyên_anh
không phải quan tâm ai cũng giống nhau
Trương Hàm Thụy_cậu
Trương Hàm Thụy_cậu
là sao???
Trương Quế Nguyên_anh
Trương Quế Nguyên_anh
vì cậu là người đặc biệt //nói thầm//
Trương Quế Nguyên_anh
Trương Quế Nguyên_anh
ngủ bây giờ?
Trương Hàm Thụy_cậu
Trương Hàm Thụy_cậu
ừm ừm //vẫn đang suy nghĩ vì câu nói của anh//
Trên giường, Thụy nằm nghiêng, quay mặt vào tường. Nguyên nằm phía sau, lưng đối lưng.
Không gian chỉ còn lại tiếng thở đều. Lúc sau, tiếng trở mình khe khẽ vang lên. Một bàn tay chạm nhẹ lưng áo cậu, lần mò trong chốc lát, rồi chậm rãi vòng qua ôm lấy eo cậu, siết nhẹ. Hơi thở ấm nóng phả sau gáy, gần đến mức tim khẽ rung lên.
________________

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play